Hôm nay là sinh nhật anh hai mươi tám tuổi.
Giờ này năm ngoái, mặc dù không có bố mẹ ở cạnh, anh còn có Lam Uyên để ăn mừng. Nhưng mà hình như cô đã quên sinh nhật anh mất rồi.
Chẳng sao cả, anh không trách cô được. Cô có nghề nghiệp của cô, cô phải kiếm tiền phụng dưỡng ba mẹ, cô còn có con đường riêng của mình.
Dạ Trạch chán nản ngả người ra ghế, nâng ly rượu Cognac Napoléon lên lắc nhẹ, chất lỏng màu vàng nâu sóng sánh uyển chuyển như đang mời gọi người thưởng thức.
Qua bao nhiêu lần rót, Dạ Trạch nát rượu, lảo đảo đứng dậy quẹt thẻ rồi hướng tới cửa đi về. Quán bar không phải là nhà.
Ý thức của anh vô cùng hỗn loạn, được một người lạ mặt đưa về tận nơi, lục tìm chìa khóa trong tư trang mở cửa đưa anh vào nhà.
Đối phương thay anh cởi bỏ quần áo vướng víu. Dạ Trạch không thích người khác đụng tới thân thể mình, lập tức dùng sức đẩy ra.
Thật không ngờ kẻ lạ mặt cường hãn xông tới đẩy anh xuống sofa, đem bờ môi lạnh lẽo áp lên môi anh.
....
- --------------------------
Đã edit cut hết chi tiết ảnh hưởng tới hình tượng nhân vật...