Khi từ võ đài trở xuống, cô đã thấy đối phương tiu nghỉu chiếm một góc, xung quanh không có người thân, quả thực rất cô đơn. Vãn Hướng Khuê đi thi cũng là tự mình tự lực: ba mẹ ly hôn, bận rộn đi làm, người ở doanh trại không tiện ra mặt, bạn thân còn học chính khóa trên trường. Cho nên, cô rốt cục chọn đến ngồi vào vị trí trống cạnh nàng, để rồi sau hai đứa con gái sau một hồi nói chuyện lập tức biến thành khuê mật của nhau ngay được.
Mãi về sau, Vãn Hướng Khuê mới biết, vì giải thưởng của cuộc thi lần ấy là một chuyến du lịch sang Singapore nên nàng mới cật lực cố gắng như thế. Thậm chí, năm tháng trước khi cuộc thi diễn ra, Hồ Thanh Huyền mới biết đến những động tác cơ bản để khởi động. Tất nhiên, so với cô hay những người khác, chừng ấy nỗ lực chẳng đáng là bao nhưng rõ ràng Hồ Thanh Huyền đã đánh đổi rất nhiều để đoạt lấy cơ hội được đến đất nước nơi có người mình thầm thích.
Có lẽ, nàng ta sẽ không thèm đo đếm mình đã hi sinh bao nhiêu cho tình yêu nhưng Vãn Hướng Khuê là người ngoài cuộc, cô có thể nhìn rõ công sức và thành quả bọn họ đã vun đắp được.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến câu chuyện của bốn người trẻ tạm dừng. Vãn Hướng Khuê ra hiệu nói bọn họ cứ tiếp tục rồi xin phép ra chỗ khác nghe máy. Người gọi đến là Thái Huyền Trang.
- Chị! Hoàng Nam giúp em chuyển phòng trọ rồi. Chị đã đi xem nhà chưa thế?
- Chuẩn bị đi thì mi gọi cho chị đây. Thế nào? Bên đấy có ổn không?
- Sao lại không ổn được! _ Cô em gái tíu tít mừng vui _ Thôi, em tắt máy nhé. Hôm nào em mời anh chị đi ăn cảm ơn sau. Bây giờ phải nấu cơm nữa!
- Ừ. _ Vãn Hướng Khuê đồng ý, hai đầu lông mày hơi chau lại, cảm thấy khó hiểu trước hành vi của Hoàng Nam.
Cậu ta rõ ràng đang có quan hệ yêu đương với một nhân viên dưới trướng của cô, như thế nào lại còn muốn quan tâm chăm sóc Thái Huyền Trang? Chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay?
Vãn Hướng Khuê day day mi tâm, trở vào sảnh, bảo Tô Tử Lâm rằng Thái Huyền Trang đã tìm được nhà trọ mới rồi. Nhìn đồng hồ gần tới giờ ăn tối, cô đề nghị:
- Sắp tối rồi, có muốn đi ăn luôn không?
Hồ Thanh Huyền giơ cả hai tay đồng ý. Nico tiếp tục làm người chồng quốc dân kiệm lời, im lặng thuận theo ý kiến của vợ mình. Tranh thủ thời gian Tô Tử Lâm gọi điện cho người quen đặt bàn, Vãn Hướng Khuê kéo nàng đi bộ sang khu trung tâm thương mại đi dạo.
Hai người phụ nữ đi với nhau, chẳng bao lâu, các cô đã bỏ lại Tô Tử Lâm và Nico một đoạn xa. Bấy giờ, Hồ Thanh Huyền mới thoải mái khoác vai Vãn Hướng Khuê, vứt hết hình tượng mỹ nữ yểu điệu sang một bên:
- Này, bây giờ mình mới thấy tiếc. Giá như năm ngoái về ăn đám cưới cậu thì đã được bổ mắt rồi.
- Bổ mắt cái gì cơ? _ Cô giả vờ không hiểu _ Tô Tử Lâm đẹp trai á?
- Đương nhiên! _ Nàng nghiêm túc khẳng định rồi đính chính thêm _ Nhưng Nico nhà mình vẫn là nhất!
Vãn Hướng Khuê làm bộ muốn nôn, ôm ngực kêu “Ọe” liên tục, bị Hồ Thanh Huyền véo cho một cái vào hông. Cô phẫn nộ, đau chảy cả nước mắt vẫn phải chọc cho đối phương ấm ức mới chịu:
- Nico nhà cậu chỉ có cậu hốt thôi còn Tô Tử Lâm ai cũng muốn hốt nhé!
Nàng bĩu môi, không có cách nào phản bác. Sự thật đúng là như thế. Nico từ bé tới lớn học ở trường chuyên biệt cho trẻ có năng khiếu, đi làm ở đoàn Luật sư đa phần là đàn ông, chẳng có thời gian đâu tiếp xúc với con gái mà để người ta thương nhớ. Tô Tử Lâm thì khác, thời điểm anh gặp Vãn Hướng Khuê cách thời gian kết hôn chẳng bao lâu, chẳng thể đếm nổi số người thầm thương trộm nhớ anh nữa. Sau khi cưới đếm không xuể, huống chi quãng thời gian rất dài trước đó. Hồ Thanh Huyền đột nhiên lo lắng cho người bạn của mình:
- Người thích anh ấy nhiều như vậy, cậu không sợ sao?
Vãn Hướng Khuê lắc đầu:
- Nếu anh ấy muốn, mình cũng chẳng cản được.
Chưa kể, hai người vốn không hề có tình cảm gì với nhau, cô nghĩ và tự giễu.
Thanh Huyền lớn hơn Vãn Hướng Khuê một tuổi, mặc dù hai người thân thiết tới mức bất chấp vai vế, tuổi tác song nàng vẫn không tránh khỏi thiên hướng quan tâm tới cô, coi cô như em gái mà bảo vệ.
Có lẽ Vãn Hướng Khuê đã quên nhưng nàng luôn nhớ: Vãn Hướng Khuê ngày xưa từng nói rằng:
“Mình vốn không phải là con người thuộc về gia đình, càng không có ý định lập gia đình.”
Chỉ một câu nói này thôi song Hồ Thanh Huyền biết, rõ ràng đây không phải là một khẳng định nhất thời của cô. Nó là chấp niệm, là một bí mật nào đó mà Vãn Hướng Khuê không hề muốn chia sẻ cho bất cứ ai. Nàng thận trọng và nghiêm túc đặt câu hỏi:
- Cậu yêu chồng cậu chứ?
Vãn Hướng Khuê không dám thở dài, khoác tay bạn thân, kéo nàng vào một tiệm trang sức. Sau một hồi ngắm nghía đủ thứ, cô bảo nhân viên thanh toán một chiếc lắc tay bạc nạm phỉ thúy lại, bằng một biểu cảm hết sức vui vẻ nói với Hồ Thanh Huyền:
- Mình rất hạnh phúc vì chồng mình là Tô Tử Lâm...
Người của cửa hàng trao món trang sức lộng lẫy được bọc trong hộp lót nhung cho Vãn Hướng Khuê, cô chuyền sang tay khuê mật:
- Hi vọng cậu cũng hạnh phúc bên Nico.
Hồ Thanh Huyền còn ngờ ngợ trong lòng nhưng không có cách nào kiểm chứng sự kỳ lạ trong mối quan hệ của cô, đành nhận lấy quà cưới của đối phương, miễn cưỡng tạm gạt suy tư vẩn vương ra sau tai.
Vãn Hướng Khuê giúp nàng đeo món quà tân hôn kia lên tay, trong lúc bấm khóa cài phát hiện kim giờ trên đồng hồ mình mang đã chỉ gần tới số bảy:
- Ôi nhanh lên thôi! Hai người kia chắc chờ cậu với mình lâu lắm rồi đấy!
Không khác dự đoán của Hướng Khuê bao nhiêu, thời điểm các cô về nhà hàng thì các bàn xung quanh đã chật kín người. Cũng may Tô Tử Lâm sắp xếp đặt chỗ kịp thời, nếu không, hôm nay bọn họ nhất định sẽ phải xấu hổ ê chề đi tìm nhà hàng khác.
Thoáng thấy bóng Vãn Hướng Khuê từ xa, Tô Tử Lâm giơ cao cánh tay ra hiệu với cô. Nico phối hợp ăn ý, đứng dậy kéo sẵn ghế ra cho hai người phụ nữ.
Dưới ánh đèn màu cam lãng mạn và tiếng hợp tấu trầm bổng của ban nhạc trên sân khâu, khung cảnh đầm ấm gợi về một mơ ước gần gũi nhưng xa vời vô hạn. Chưa từng nếm thử mùi vị của tình yêu nhưng luôn mơ ước về một tình yêu hoàn hảo, chưa từng yêu đương nhưng luôn viết nên những trang sách hay về tình cảm lứa đôi – Vãn Hướng Khuê giật mình, băn khoăn liệu cô có phải có vấn đề về thần kinh hay không. Hoặc là, phải chăng, hễ cái gì ta chưa nắm được trong tay thì mới khát khao về nó và ca ngợi nó với những ngôn từ đẹp đẽ nhất, hay ho nhất?
Như thường lệ, khi menu được mang ra, các cô gái luôn được ưu tiên chọn món trước. Nhờ sự có mặt của Hồ Thanh Huyền và Nicholas mà Vãn Hướng Khuê cảm thấy sự hào phóng của mình được đẩy lên đáng kể. Đối với người thân, cô chưa bao giờ tiết kiệm, cô chỉ dám mạnh tay hà khắc với bản thân mình mà thôi.
Buổi tối hôm nay, Tô Tử Lâm một phen sửng sốt về khả năng ăn hải sản của Vãn Hướng Khuê cũng như sự ghét bỏ của cô đối với rong biển. Ví dụ cho sinh động thì là thế này: Trong nước sốt ăn kèm tôm hùm chứa rong biển vụn nhỏ li ti, chấm vào một lượt liền phát hiện. Lượt sau, cô bình tĩnh đặt nó sang một bên, trực tiếp ăn vã. Đồ ăn có một sức hút đặc biệt với Vãn Hướng Khuê. Cô thích ăn những thứ béo ngậy, ngọt ngào nhưng đồ chua cay hay bất kỳ thể loại nào cô cũng không ngán. Có thể nói, rất hiếm khi có đồ ăn trước mặt mà cô lại không ăn hết. Không chỉ vì tôn trọng đồng tiền mình bỏ ra, tôn trọng công sức của đầu bếp mà còn vì tôn trọng người cùng ăn.
- Nước chấm không hợp sao? _ Anh hỏi _ Còn có thể gọi loại sốt khác thay thế, anh gọi phục vụ nhé?
- Không cần.
Vãn Hướng Khuê nói nhỏ, nhét vào miệng một miếng thịt tôm to tướng hòng lấn át đi cảm giác buồn nôn quanh quẩn trong cổ họng. Có trời mới biết rong biển đối với cô có bao nhiêu uẩn khúc.
- Này, không phải cậu có thai rồi chứ? _ Hồ Thanh Huyền nhìn đến khuôn mặt xám ngắt của cô, cười đầy ẩn ý. _ Hai người làm việc cũng quá có hiệu suất rồi!