Hôm nay nếu không phải Dạ Trạch mang cái còi cổ vũ bóng đá ra bấm toe toe trước cửa WC, chắc cô ngủ thẳng cẳng đến mức chết ngỏm lúc nào không biết mất.
Lam Uyên vừa đi ra khỏi WC, Dạ Trạch lập tức đi vào, đóng sầm cửa lại. Chính cô quên mất, con hàng này nguyên bản thích tắm đến điên cuồng...
Nhân lúc Dạ Trạch đang tắm, Lam Uyên đi vào phòng kiểm tra cái áo Burberry kia. Mà cũng không cần tìm đâu xa, anh treo nó lù lù trên mắc áo cạnh cửa. Cô bất đắc dĩ đi đến... Nhận định tạm thời: da bên ngoài không có bị ẩm/ mốc, không bị rách, bẩn, nhìn qua vẫn bình thường. Sau khi ngửi từ trong ra ngoài cái áo, khẳng định không có chút dấu vết của mùi nôn hay vết nôn của cô, Lam Uyên treo áo lại vị trí cũ, vuốt ngực thở phào an tâm, quay người trở ra phòng khách.
Không ngờ, Dạ Trạch mắt chữ O mồm chữ A đang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô. Lam Uyên giật mình thót tim. Rõ ràng ban nãy cô thấy anh ta đi vào trong rồi cơ mà??? Nhìn kĩ thấy trên tay Dạ Trạch còn ôm bộ quần áo ngủ, cô mới vỡ lẽ, hóa ra tên này quên chưa lấy đồ để thay, âu cũng là nguyên nhân khiến cô bị bắt quả tang làm chuyện mất mặt này.
Bộ não hoạt động hết công suất của cô sau khi đưa ra giải thích lại tiếp tục ngủ quên, làm Lam Uyên lúng túng không biết mở miệng nói sao cho phải.