Cô chán nản nhìn căn hầm tối tăm không biết dẫn đi đâu sau cảnh cửa, đoán chắc tám chín phần là do J nhân lúc rảnh rỗi đào ra. Từ nãy đến giờ chắc cũng đủ cho gã đi loăng quăng, có khi đến điểm cuối cùng luôn rồi.
Lam Uyên tàn tạ nằm nhoài trên mặt đất đầy cát bụi trong hầm, chờ cho cơ thể từ từ nối liền lại những phần cơ thể bị cắt rách, bắn thủng... Bình tĩnh nhớ lại khoảng vài tháng trước, vẫn không ngờ đại mỹ nữ như cô sẽ rơi vào con đường điên rồ này. Cái gì mà lính đánh thuê, cái gì mà máy bay rơi rồi bắn nhau bùm bùm chứ, chưa từng nghĩ đến. Có lẽ ông trời cảm thấy cuộc sống của cô sau khi mất đi anh trai vẫn chưa đủ thú vị, muốn tìm việc cho cô khuây khỏa đi. Nhưng khuây khỏa cái má gì mà lại đẩy cô đi bắn người chứ?
Thẩm Trác Nghiêm biến mất, một trăm phần trăm nếu hắn thoát được sự truy sát của thế lực bí ẩn kia sẽ đem tin cô còn sống về Cổ Tộc. Thời điểm này thật sự chưa phù hợp, chỉ mong hắn đừng não tàn nói ra. Rốt cục có một ngày Dạ Trạch đi gặp cô, khiến đám lưu manh đó chú ý, đem vũ khí tới bắn, cô làm ma cũng phải lôi hắn chết theo.
- Dậy đi! Muốn ăn đạn tiếp sap?
Thẩm Trác Nghiêm đột nhiên xuất hiện, ngạo nghễ cười, trêu chọc Lam Uyên.
Cô cười khẩy, nhìn chằm chằm và khuôn mặt như tạc tượng đối diện, máu nóng sôi trào đến nhiệt độ tối đa:
- Còn biết tôi ăn đạn sao?
- Ít nhất thì... nếu không có tôi, chúng chỉ coi em là một nhân chứng cho việc tôi có tồn tại và từng gặp em mà thôi. Vẫn đỡ hơn tôi đứng đó thu hút hỏa lực, chúng nhất định bằng mọi giá tiêu diệt tôi, kể cả sử dụng những loại vũ khí diệt chủng. Khi đó, em thoát được sao?
Lam Uyên chống tay xuống đất ngồi dậy:
- Hiếm khi thấy ngươi thành thật như vậy!
- Tôi chỉ thành thật với em! _ Thẩm Trác Nghiêm thật thà nghiêm túc đáp lại.
Khóe mắt Lam Uyên lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Cô ngoảnh mặt vào tường, nhìn đám rêu đen sì bám dày trên bức tường ẩm mốc, bốc lên mùi ngai ngái khó ngửi:
- Vậy ngươi giải thích, chuyện năm đó trên chuyến tàu buôn người là như thế nào đi.
- Chuyện này... không thế nào. _ Hắn trầm giọng nói.
Mặc dù vẫn luôn biết Nhã Ly đã nhớ lại không ít chuyện trước đây, thậm chí có thể là tất cả. Thế nhưng, Thẩm Trác Nghiêm lại bị trói buộc, không thể thẳng thắn đối mặt với cô để làm rõ chuyện này.
- Em chỉ cần biết, từ trước tới nay, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.
- Vậy nhà ngươi giết chết anh trai ta là một điều đúng đắn có phải không? Ngươi cho rằng ngươi giết chết người thân của ta ngay trước mặt ta là có ích cho ta?
Vũ Lam Tinh – Văn Nhã Tinh... coi như cậu thông minh, lùi một bước, tiến hia bước, dùng chính cái chết của mình ám ảnh em gái, khiến cô ấy mười mấy năm luẩn quẩn, khiến cô ấy vĩnh viễn hận thù tôi. Thẩm Trác Nghiêm cười lạnh, quả nhiên khoảng cách giữa thủ đoạn của hậu duệ trực huyết và con lai phụ hệ là không thể đong đếm.