Khi An Nhiên trở lại đội ngũ, tầm mắt mọi người dừng trên người của cô, trong mắt của các cô có nhiều sự đồng tình...?
An Nhiên cảm khái trong lòng, những người này làm sao vậy?
“Nữ thần, không có chuyện gì, một lần bất lợi không là gì, chúng ta tiếp tục nỗ lực.”
An Nhiên có chút hiểu chân tướng, nhìn khuôn mặt lo lắng của Lí Vi, ngay khi không có biết nên phản ứng thế nào, thì Ngốc Ưng bình tĩnh đi tới.
“Phó An Nhiên, cô đi theo tôi một chút.”
Trong lòng An Nhiên cảm thấy kì quái, trong lòng trầm xuống, lập tức bước đuổi theo.
Ngốc Ưng mang cô đến trường bắn, các thành viên thi đấu vẫn còn không có rời khỏi, An Nhiên tiến vào bãi bắn, cơ hồ là mọi tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào người của cô.
“Thế nào?” An Nhiên nhìn Cố Hữu trong đám người, hỏi cậu.
Sắc mặt Cố Hữu có chút khó coi, sắc mặt của cậu trầm xuống, nghiên đầu tránh né, cậu cũng không biết nói cái gì.
Ngốc Ưng ho nhẹ ra tiếng, “Sự việc này có liên quan đến trận đấu, bởi vì ở trên bia ngắm chỉ có một vết đạn, cho nên...”
“Cho nên chỉ trúng một phát?” An Nhiên giật giật khóe môi, cười như không cười nhìn Ngốc Ưng.
Đáy lòng Ngốc Ưng run lên, nếu hắn không tin Tiểu quái vật mười phát chỉ trúng một điểm duy nhất, thì hắn cũng sẽ không kêu người tới? CÒn có, ánh mắt này là gì? Mẹ nó! Thật dọa người!
“Khụ! Chúng tôi không phải có ý này, chính là...”
“Để tôi lại bắn một lần nữa?” Ngữ khí của An Nhiên lạnh hơn, trong lòng của cô cất giấu hỏa khí rất lớn, cô luôn kiềm chế không phát ra, “Không có hứng thú.” Nói xong, An Nhiên xoay người muốn đi.
Nhưng cô mới đi được vài bước, thì bị Cố Hữu bắt được.
An Nhiên nhíu mày quay đầu, bỏ tay Cố Hữu ra, “Quả bưởi nhỏ, cậu điên hả?” Tiếng nói rất nhạt, nhưng ánh mắt khó chịu bị Cố Hữu nhìn thấy hết.
Hiện tại An Nhiên rất bực bội, cô làm như không biết, bản thân lại buồn bực không chịu nỗi.
Không phải là bên người của Phó Quân Hoàng có một người phụ nữ không minh bạch hay sao? Không phải là Phó Quân Hoàng không có cự tuyệt người đó sao? Cô đến cuối cùng là đang khó chịu cái gì!
Phó Quân Hoàng là loại người thế nào chẳng lẽ cô không rõ? Phó Quân Hoàng làm sao có thể có quan hệ với người phụ nữ kia?
Nhưng trong lòng cô mặc dù hiểu rõ, nhưng hỏa khí trong lòng không thể tán đi.
Tay bị bỏ lại thả lỏng để về bên người, Cố Hữu có chút ngơ ngác nhìn An Nhiên “Tôi biết cậu có thể lại bắn được vào một chỗ.”
“Sau đó thì sao?”
“Thắng trận đấu đầu tiên này, tôi không cần.” Cô tặng cho cậu đầu tiên, cậu không cần.
Nếu An Nhiên được xác định là mười phát trúng mười, như vậy trận đấu bắn bia thứ nhất người thắng là Cố Hữu.
An Nhiên cười nói, “Quả bưởi nhỏ, sao cậu ngốc thế? Vì sao không cần? Cũng không phải là tôi nhường cho cậu, đây là quy tắc trận đấu, ai bảo tôi bắn như vậy?”
Ngốc Ưng nhất thời mở to hai mắt.
Hôm nay tiểu quái vật làm sao vậy.
“Huấn luyện viên, việc này còn muốn đợi tới khi nào, thành tích không phải đã đều thông báo rồi sao?” Âm thanh không kiên nhẫn trong đám người vang lên, đó là tiếng nói của Quý Yến.
Trong lòng của Quý Yến rất hưng phấn, ả so với An Nhiên là trúng tứ hoàn, ả có 14 điểm thành tích, may mắn của ả thật lớn.
Phó An Nhiên chính là quá cao ngạo, nên thử cảm giác bị người khác dẫm dưới chân.
Tầm mắt của An Nhiên nhìn trên mặt còn đang hưng phấn của Quý Yến.
Bạn xem, có được bao nhiêu người chủ động đứng ra để giúp cô giải buồn đây, cô có phải nên cảm tạ người này hay không?
Tầm mắt của Cố Hữu dừng trên người Quý Yến, ánh mắt xẹt qua một tia châm chọc, bất quá là trong đó có sự may mắn.
Tốt xấu gì cũng có người tìm việc.
Nếu có người chủ động tìm việc này, An Nhiên sẽ không hờn dỗi nữa.
“Cô rất vội?” An Nhiên nhìn Quý Yến, biểu cảm nhàn nhạt, ngay cả khẩu khí cũng rất nhạt.
“Rất vội.” Quý Yến hừ lạnh, “Nếu không phải vì cô, chúng tôi cũng sẽ không đợi ở trong này.”
Khi huấn luyện viên công bố thành tích, mọi người rất sửng sốt.
Lần trước lúc bắn bia, thành tích của Phó An Nhiên mọi người ở đây đều biết, bởi vậy khi nói cô mười hoàn, biểu cảm của mọi người đều rất kì quái.
Nhưng, không ai nghĩ dến, Cố Hữu đang trầm mắt vậy mà đoạt lấy phiếu kết quả trong tay của huấn luyện viên, hơn nữa chắc chắn là thành tích của An Nhiên có vấn đề, hơn nữa còn yêu cầu chờ Phó An Nhiên trở về rồi nói.
Lúc đó không có người nào phản đối, tất nhiên, chuyện này là trừ bỏ Quý Yến.
Lúc này, các giáo quan giám thị đều biết được Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng có quan hệ, càng biết Phó An Nhiên rất bưu hãn, cho nên, như này thấy thành tích mười hoàn, biểu cảm cũng mất tự nhiên, bọn họ cũng không tin tiểu quái vật này chỉ có thể bắn mười hoàn!
Bất quá có người đề nghị như vậy, vậy thì bọn họ sẽ chờ, chờ đến khi rõ ràng.
Nhưng Phó An Nhiên này đang làm cái gì? Thờ ơ? Cô không xem trọng những việc này?
Hiện tại, Ngốc Ưng rất muốn chạy đến văn phòng của Phó Quân Hoàng, kéo huấn luyện viên đến chỗ của Tiểu quái vật. Hiện tại cũng chỉ có huấn luyện viên hiểu được tiểu quái vật đang suy nghĩ cái gì.
Đối với Cố Hữu làm cái gì, An Nhiên tất nhiên cũng không biết, cô hiện tại chỉ nhìn Quý Yến, nhẹ giọng hỏi, “Cô bắn được bao nhiêu?”
“Hả?” Quý Yến nhất thời không theo kịp tiết tấu của An Nhiên.
“Cô ta hoàn bao nhiêu?” An Nhiên hỏi Cố Hữu.
“Mười bốn.” Không biết có phải mọi người nhìn lầm, bọn họ nhìn hấy trên mặt Cố Hữu có nét vui sướng khi có người gặp họa.
An Nhiên gật đầu, tiện đầu quay đầu, nhìn Quý Yến, cười nói, “Cảm thấy khi vượt qua tôi rất vui vẻ? Vậy, tôi có thể có cô càng vui vẻ hơn.”
An Nhiên tiếp nhận súng mà Cố Hữu đã chuẩn bị cho cô, cô không có nằm xuống đất mà đứng trên mặt đất, khi mọi người còn đang kinh ngạc, nâng tay, nhắm, bắn liền hai phát súng.
Mọi người không rõ tại sao đột nhiên lại ngừng, An Nhiên đã thả khẩu súng ra, cô nhìn gương mặt của Quý Yến đang xanh xao, cười nói, “Cô đã là 14 hoàn, vậy tôi 15 đi.” Cô cũng không xem đến thành tích, quả quyết khẳng định điểm của bản thân.
An Nhiên ném súng vào tay của Cố Hữu, trực tiếp xoay người đi.
Cô chỉ nổ hai phát súng!
Sắc mặt Ngốc Ưng có chút khó coi, tâm tình của tiểu quái vật dị thường không tốt.
Một tiểu binh cầm tấm bia thành tích đi đến, biểu cảm rất thú vị, “Mười lăm điểm.”
Hắn bỗng chốc tin tưởng, chỉ trúng một nơi, mười phát của Phó An Nhiên đều dừng lại một chỗ.
Nghe được tiểu binh nói, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Mẹ nó! Phó An Nhiên, có phải cô có thói xấu như vậy.
Lúc này sắc mặt của Quý Yến cũng đen xuống.
Chiến thắng trận đầu tiên là Cố Hữu, Cố Hữu không thích chuyện này, nếu như chuyện này bị ông nội biết, cậu nhất định sẽ bị chê cười.
Cố Hữu ném súng vào tay Ngốc Ưng, sau đó đuổi theo An Nhiên.
Ngốc Ưng nhìn súng trong tay, hắn có phải là người dễ bị người khác khi dễ sao? Cậu ấy là Cố thiếu của họ Cố thì thế nào! Bây giờ chẳng phải chỉ là một học sinh đang thi đấu hay sao, không phải thí sinh thi đấu nào cũng như vậy.
Khi Cố Hữu đuổi theo An Nhiên, sát khí của An Nhiên so với vừa rồi đã giảm đi rất nhiều.
Cố Hữu không có đi song song với An Nhiên mà đi sau lưng cô, tầm mắt cẩn trọng nhìn An Nhiên.
Đi tới phía trước thì dừng chân lại.
“Quả bưởi nhỏ, cậu muốn hỏi cái gì?” An Nhiên xoay người, nhìn mặt rối rắm của Cố Hữu.
“An Nhiên, cậu vì sao lại không vui?” Cố Hữu lo lắng nhìn An Nhiên, gương mặt nhàn nhạt mang theo chút sầu nhàn nhạt.
An Nhiên dừng lại một chút, cô đột nhiên bật cười, cười càng đậm, “Nha? Quả bưởi nhỏ, mỗi ngày cậu đều quan sát tôi như vậy hả?”
Mặt của Cố Hữu đột nhiên đỏ lên, “An Nhiên!” Cậu cảm thấy rất khó thở.
An Nhiên cười, “Bình thường tôi rất vui vẻ hay sao?”
“Cậu...” Trong thời gian ngắn cậu không biết trả lời cho An Nhiên thế nào, bình thường tuy rằng An Nhiên không cười, cả người đều nhàn nhạt, nhưng khi trên người cô băng hàn không làm người khác cảm thấy khiếp sợ, hiện tại quanh thân cô đều có hàn khí che kín, làm cho người ta không thể tới gần.
“Có thể, tôi không sao.” Mặt cho sắp tới có xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại đã không có.
An Nhiên biết bản thân mình mạnh bao nhiêu, bằng không đời của cô đã sớm kết thúc.
Đối với Phó Quân Hoàng, An Nhiên luôn tin tưởng. Làm cho cô phiền nhất là bên người của Phó Quân Hoàng đều có nhiều ruồi bọ. (Ôi.. An Nhiên tưởng Hoàng ca ca là gì a... Nhiều ruồi bọ...)
Lại nghĩ, một người như Phó Quân Hoàng, nếu không có người thích, vậy cũng thật kì quái.
Cố Hữu vẫn lo lắng, ngay lúc cậu muốn nói thêm cái gì đó, tầm mắt của cậu hướng đến một người, ánh mắt người nọ giống như một thanh kiếm lợi hại xuyên thẳng qua ngực của cậu, cậu không có biện pháp dể theo kịp người nọ.
“Quả bưởi nhỏ, cậu rất khó chịu?” Làm sao mà sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Cố Hữu lắc đầu, cậu phải lách người đi? Bằng không cậu sẽ bị Phó Quân Hoàng trực tiếp liệt vào sổ đen.
“Tôi nói này quả bưởi nhỏ, cậu...” Lời nói của An Nhiên chưa nói hết, cô đã bị một người ôm vào ngực!
An Nhiên dừng lại một chút, theo phản xạ muốn đẩy người đó ra khỏi!
Nhưng khi ngửi thấy hương vị quen thuộc, cô bỗng chốc đứng yên.
Cố Hữu nhìn An Nhiên như thế, khỏe môi cười nhưng mang theo tia chua sót.
Một ánh mắt uy hiếp lẫn băng hàn dừng trên người, Cố Hữu nếu không biết ánh mắt kia xuất phát từ ai, thì cậu liền cảm thấy đã sống uổng phí mấy năm nay.
Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên đến văn phòng của bản thân.
Anh gắt gao nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô chạy đi.
An Nhiên không nói gì, chỉ đi theo.
Lúc này Phó Quân Hoàng không đi đến phòng làm việc của bản thân mà mang An Nhiên trực tiếp đến kí túc xá của mình.
An Nhiên không nói một lời, an vị ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, tầm mắt nhìn chỗ khác, không nhìn Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng đứng ở cửa, cặp mắt tối đen nhìn An Nhiên không hề chớp mắt.
An Nhiên không biết bản thân làm sao lại kì quái, cô đã sống hai kiếp, rất nhiều chuyện có thể hiểu rõ ràng, nhưng hiện tại càng ngày càng quái lạ, thậm chí còn cảm thấy mình hẹp hòi.
Cuối cùng, vẫn là Phó Quân Hoàng xuống nước.
Anh từ cửa đi đến, ngồi phía đối diện với An Nhiên, lấy bàn tay lạnh của An Nhiên đặt lên đùi, tầm mắt gắt gao nhìn An Nhiên, “Vì sao?”
Lúc này An Nhiên không hiểu ý của anh.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh hỏi nguyên nhân, nhưng không nghe thấy bảo bối trả lời.
Phó Quân Hoàng nghĩ nghĩ, một lần nữa hỏi: “Tại sao, không bước vào.”
An Nhiên nhíu mày, anh biết cô đến đó?
Phó Quân Hoàng tin rằng An Nhiên sẽ bước vào, nhưng lại không nghĩ ra chuyện là An Nhiên chỉ đứng trước cửa phòng làm việc của anh.
Một tiểu binh khi đưa báo cáo đến, thuận miệng hỏi anh một câu Phó An Nhiên đến tìm anh có việc gì, anh mới biết là bảo bối có đi đến chỗ của anh.
Nhưng cô không đến tìm anh.
Anh hỏi tiểu binh về thời gian cô đến, vào lúc này trong phòng làm việc của anh có người, là một phụ nữ.
Bỗng chốc anh đứng lên, dưới ánh mắt của tiểu binh anh xông ra ngoài.
Anh không biết tại sao bản thân lại hoảng, anh cảm thấy bảo bối sẽ tức giận, tuy rằng chính anh cũng không biết tại sao tức giận.
Nhưng khi anh tìm thấy được bảo bối của mình, thì nhìn thấy bảo bối cùng tiểu tử họ Cố đó nói nói cười cười, đáy lòng của Phó Quân Hoàng đã tràn hỏa khí, tất nhiên anh sẽ không phát hỏa với bảo bối nhà mình, bởi vậy anh đem lửa giận đẩy vào Cố Hữu.
“Đột nhiên có việc, nên chưa tiến vào.” An Nhiên thấy người đối diện phiền muộn mà cảm thấy buồn cười.
Phó Quân Hoàng biết An Nhiên không nói thật lòng, nhưng nhìn thấy môi cô xuất hiện một độ cong, anh không kiêng dè nói, “Bảo bối, em là của anh!”
An Nhiên nhíu mày.
“Ngô... Ùm... Anh cũng là của em.”
An Nhiên tiếp tục nhíu mày, lão soái ca muốn nói cái gì?
“Cho nên, không cần người khác.”
An Nhiên vui vẻ, lão soái ca có phải muốn nói cho cô là không cần tìm người khác phải không?
“Lão soái ca, anh có biết, chúng ta có mối quan hệ gì không?” Đây là lần đầu tiên An Nhiên hỏi Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng có chút không rõ chân tướng nhìn An Nhiên, “Chúng ta không phải là mối quan hệ vợ chồng hay sao?”
Phốc---
May là An Nhiên không uống nước, nếu không cô sẽ sặc nước đến mất cái mạng nhỏ này.
“Vợ chồng? Lão soái ca, anh biết là vợ chồng là làm cái gì không?” An Nhiên bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, “Bảo bối, anh biết là hiện tại em rất vội, nhưng hiện tại anh không muốn có cục cưng, cục cưng sẽ không tốt cho bảo bối.” Con người tối đen bình tĩnh nhìn An Nhiên, trong con người đầy sẽ nghiêm cẩn.
Khóe miệng của An Nhiên bỗng chốc co lại, ai có thể nói cho cô, cái gì mà hiện tại cô vội? Cái gì tên là không muốn có cục cưng?
“Lão soái ca, anh...”
Phó Quân Hoàng lại sát An Nhiên, hai tay đặt bên hông của cô, đặt một bên mặt lên đùi của An Nhiên, một bên mặt đặt ở bụng của cô, anh nhẹ giọng nói, “Bảo bối, sau này chúng ta sẽ tốt thôi, em không cần gấp gáp, chúng ta từng bước từng bước một mà bước.”
Tâm của An Nhiên bỗng chốc mềm mại, tuy rằng trong lòng câu tràn ngập kinh ngạc, nhưng không thể không nói, trong lòng của cô tràn đầy ngọt ngào.
An Nhiên lại không nghĩ đến, lão soái ca định nghĩa về mối quan hệ của bọn họ.
Vợ chồng?
Là vợ chồng...
“Em chính là người anh yêu.” Tiếng nói của anh mềm nhẹ.
“Ân, em là người anh yêu.” Biểu cảm của cô cũng nhu hòa.
“Bảo bối..”
“Dạ?”
“Vì sao em lại không biết chúng ta có mối quan hệ như vậy?” Lời nói này tựa như Phó Quân Hoàng suy nghĩ thật lâu mới nói, tim của anh đang nhảy kịch liệt, chẳng lẽ trong lòng bảo bối chưa đem quan hệ của bọn họ đặt cao hơn? Hay là, bảo bối chưa từng nghĩ đến sẽ ở cùng anh cả đời?
Càng suy nghĩ, Phó Quân Hoàng lại càng sợ hãi, hai tay đặt bên hông của không khỏi nắm chặt.
“Bởi vì, em không xác định được.” An Nhiên cười cười, bọn họ đã ở trước mặt của Phó lão gia nói qua quan hệ của hai người, Phó lão gia không phản đối, thậm chí còn vui vẻ khi đã thành việc, nhưng ai biết trước được về sau sẽ có chuyện gì sẽ phát sinh?
“Hiện tại nhớ cho kĩ, em là người anh yêu, anh sẽ là người em yêu.” Một chuỗi câu dài, Phó Quân Hoàng nói hoàn toàn thuận lợi, hẳn là đã luyện tập qua nhiều lần.
“Dạ, được.” Sẽ không quên.
Đáy lòng của Phó Quân Hoàng mềm mại, giống như là được cho kẹo.
Mấy ngày gần đây, bảo bối giận anh rất nhiều, anh biết là anh đã sai ở chỗ nào, nhưng mặc kệ là sai ở đâu, anh đã đâm lao thì phải theo lao, hoàn toàn không nhận là bản thân mình sai.
Anh không muốn đám ruồi bọ kia ngắm nhìn bảo bối của anh.
Bảo bối của anh rất hoàn mĩ, tuy rằng bảo bối đã đáp ứng với anh sẽ không tìm bạn trai, nhưng không có nghĩa là bạn trai gì gì đó sẽ không đến tìm bảo bối nhà anh.
Bảo bối nhà của anh rất chói mắt, chỉ cần là người có mắt nhìn, đều sẽ thích bảo bối của anh.
Hiện tại bảo bối của anh đã trưởng thành, anh phải chú ý hết sức đến bảo bối. Tất nhiên An Nhiên không biết, ý thức của Phó Quân Hoàng “Phạm sai lầm”, tất cả đều do anh cố ý.
“Lão soái ca, có người muốn đối phó với họ Phó.” Đột nhiên An Nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói.
“Vâng.” Anh biết.
Quả nhiên mọi chuyện anh đều biết.
An Nhiên giật giật khóe môi.
“Anh không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Sẽ không, anh sẽ bảo vệ em.”
“Được.”
Các trận đấu sau An Nhiên không tham gia, hoàn toàn tự đồng từ bỏ quyền tham gia, nhưng kì quái là, mọi hạng mục An Nhiên không tham gia, thì Quý Yến lại tham gia toàn bộ, khi luận võ xong, cả người của Quý Yến giống như bị hỏng.
Khi luận võ qua đi, mọi học sinh đều muốn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, các giáo quản không có huấn luyện, cho mọi người (học sinh Ngân Dực) một ngày nghỉ ngơi, là cả một ngày, tất cả mọi người đều vui vẻ như điên.
Một tháng huấn luyện, bọn họ đều mệt cả rồi, nhưng tinh thần của bọn họ đều tốt, không ít học sinh học võ tìm đến các tiểu binh để đối luyện, bên trong binh đoàn không ít tân binh mới vào, tuổi tác giữa họ và đám học sinh không chênh lệch nhiều, rất nhanh đã hòa mình.
Lúc này, ánh mắt Ngân Lang tỏa sáng nhìn An Nhiên, chỉnh quân phục một chút.
An Nhiên trực tiếp ra đòn, “Dừng lại! Là không được!” Ngân Lang đang chiến tranh buôn lậu, chỉ nghĩ đến An Nhiên cùng hắn đối luyện.
Ngốc Ưng cùng Liệp Ưng (có ai nhớ lúc ta edit Liệp Ưng này tên gì không nhĩ... Ta đang xài máy khác nên không có bản raw lại quên mất có phải là edit Liệp Ưng không nữa.. Có ai còn nhớ cmt cho ta sửa lại nhà... Đa tạ) đang đợi bộ dáng của An Nhiên khi diệt đoàn người đó, nhìn An Nhiên thì cả người cảm thấy rất hoảng.
Nếu cô tiếp nhận khiêu chiến của đám người này, thì cô không chỉ sẽ nổi tiếng ở Ngân Dực mà còn cả Hoa Hạ.
Một thiếu nữ một mình đấu với đoàn người huấn luyện viên!
Ngẫm lại, tiêu đề này thật kính bạo, đến lúc đó đến đám người huấn luyện viên của bọn hắn hẳn chỉ là một đám tiểu tử.
Khi thấy An Nhiên không có ý muốn cùng nhóm bọn hắn đánh nhau, trên mặt mọi người xuất hiện thất vọng.
“Phó An Nhiên, hiện tại tôi lệnh cho cô, theo tôi đến một nơi.” Một mắt của Khỉ Ốm phát ra một tia sáng, hắn nhìn An Nhiên, nhíu mày, cười.
Nghe được âm thanh của Khỉ Ốm, nhất thời ánh mắt của mọi người sáng lên, ôi uy. Xem ra nhóm của bọn hắn có người có đầu óc, thế nào lại không nghĩ đến điểm này? Muốn ở trước mắt của đám tiểu gia hỏa là bị đánh bại bởi An Nhiên, như vậy hình tưởng của bọn họ trước đám gia hỏa này sẽ bỗng chốc biến mất.
Thật là không hổ là Khỉ Ốm!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn