Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Wow------



Mọi người kích động đứng lên, không nghĩ tới An Nhiên có thực lực như vậy, cô đánh bại Tích Bộ, không phải nhờ vận khí tốt nha.



“Cô xem, trên người mà mang những nhứ này, trong sinh hoạt rất nguy hiểm a.”



Âm thanh lạnh lùng của An Nhiên vang lên, khán đài đang yên lặng bỗng nhiên vang lên.



Sắc mặt Sơn Điền rất khó coi, Anh Chi vừa mới đá ra, trên đó lại xuất hiện nhiều người đi đến, An nhíu mày, không tính toán sẽ tiếp tục đùa, đến khi thấy một nam sinh chạy đến giữa sân nói vài câu thì cuộc đấu tiếp tục.



Trong lúc này, mọi người không để ý đến Anh Chi còn đang gian nan trên mặt đất, ả hết sức bò tới chỗ của Điền Bản, ả thật vất vả mới bò đến được, ả gắt gao nắm lấy ống quần của, cầu xin “Đại Nhân, cứu tôi, đại nhân!”



“Đem đi xuống!” Lúc này mà còn kêu hắn cứu? Mẹ nó người này đầu óc có vấn đề!



Sắc mặt Sơn Điền khó coi đến cực điểm.



Phó An Nhiên này, quả nhiên không thể giữ lại! Phải giết chết!



Có một người đàn ông đem Anh Chi ra khỏi, đi đến nơi ở của người Nhật.



Bịch----



Lại một người lại bị đánh ra sân.



Mọi người không nghĩ tới trận đấu kết thúc nhanh như vậy, tựa như mới thấy người nọ vào sân, thì bị An Nhiên không chút lưu tình, mà ném ra ngoài.



Lúc sau mọi chuyện càng thuận lợi, hoàn toàn đem An Nhiên trở thành người ưu tú.



Đến khi An Nhiên ném năm người Nhật ra khỏi sân, những người đó cơ hồ là nằm trên mặt đất, không ngừng rên to.



Sắc mặt Điền Bản rất khó coi, nhìn thấy mọi người đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, mặt hắn đều biến đen.



“Chắc vị cuối cùng là một cao thủ, tôi nói, chúng ta phải làm cho tốt, thế nào?”



Khoé môi An Nhiên nhàn nhạt cười, mặc dù là cười nhưng ai nhìn thấy đều sẽ dựng tóc gáy, cả người mơ hồ sợ hãi.



Điền Bản hít một hơi thật sâu, hắn nhìn Cát Dã đã dịch dung, ánh mắt trầm xuống, phải giết chết Phó An Nhiên!



Cát Dã hơi nhíu mày, mệnh lệnh của Điền Bản hắn không thể không tuân thủ, chỉ có thể nghe theo.



Cát Dã vừa bước vào sân, tầm mắt An Nhiên nhìn hắn, “Cảm thấy dễ chịu sao?”



Lời của An Nhiên vừa nói ra làm mọi người nhất thời sủng sốt, không ai nghĩ tới, An Nhiên hỏi câu này là sao, dễ chiu? Cô đang hỏi cái gì?



Nhưng biểu cảm nhất thời biến đổi, đáy mắt của hắn hiện lên vẻ khiếp sợ.



Cô đã nhìn ra!



An Nhiên không nói gì thêm nữa, cô đứng ở giữa sân đấu.



Sắc mặt của cô đã đỏ lên, hô hấp so với ban đầu đã dồn dập hơn rất nhiều, tuy rằng thân thủ của những người đó không là gì, nhưng những người đó đã làm lãng phí không ít thể lực của cô.



Mọi người lo lắng nhìn An Nhiên.



Đối với bọn họ, An Nhiên đã cho bọn họ nhiều kinh hỉ.



Bọn họ không nghĩ tới, Phó An Nhiên có thể chiến đấu tới bây giờ, một mình cô là đấu với 6 người Nhật, cô cũng không than, không nóng nảy, sắc mặt vẫn thản nhiên, đến cả ánh mắt cũng thanh lãnh cùng đạm mạc không có một tia bất biến nào.



Phó An Nhiên luôn luôn như vậy, ôn hoà, như cô bây giờ làm cho bọn họ yêu đến chết.



“Không cần đánh theo Nhu đạo, chúng ta có thể đánh cái nào là người đó thích, thế nào?” An Nhiên nói xong, đem trang phục nhu đạo trên người cởi bỏ, bên trong là trang phục bình thường.



Cát Dã không nghĩ tới chiêu thức này của An Nhiên, xác thực đối với Nhu đạo hắn không thể nào so sánh được với mấy người kia, nhưng, Phó An Nhiên này không phải tự tin quá mức.



Mọi người có chút không hiểu, nhưng nghe ý của An Nhiên, thì chính là hai người này trước kia có đánh với nhau rồi.



Điền Bản nghe Phó An Nhiên nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, Phó An Nhiên quả nhiên đã biết tất cả!



Cát Dã cùng An Nhiên không sử dụng nhu đạo để tỉ thí, trong mắt của mọi người thì thấy hai người đánh nhau túi bụi, giữa bọn họ có chút dị thường, giống như là đang luận võ trên TV, mọi người đều hưng phấn đồng thời còn vì An Nhiên cầu nguyện.



Tô Nặc ở một bên nhìn thấy rất rõ, cô cũng không lo lắng nhiều cho An Nhiên, nhưng cô không ngừng nắm chặt Cố Hữu, không ngừng hò hét cỗ vũ cho An Nhiên, toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng thoạt nhìn cực kì đáng yêu.



Cát Dã cùng An Nhiên trong lúc tỉ thí, thoạt nhìn là thể lực ngang nhau, nhưng thực tế cái khổ bên trong thì chỉ có Cát Dã cảm nhận được, mỗi một cú đánh của An Nhiên là nhắm tới vết thưởng ở bả vai của hắn, hắn vì tránh né nên cần nhiều tâm tư, nhưng hắn không thể nào tránh khỏi được, cú đánh tiếp theo của An Nhiên lại đến.



Bịch--- hung hăng đánh một quyền trên bả vai của hắn! Thân thể Cát Dã nhất thời lảo đảo! An Nhiên chạy nhanh tới chỗ Cát Dã, nhấc chân, hung hăng đá vào bụng của hắn, cơn đau, trong nháy mắt truyền khắp cơ thể.

Trên quần áo của Cát Dã thẩm vết máu, ánh mắt của An Nhiên lạnh lùng.



Khi mọi người thấy Cát Dã bị đánh ngã xuống đất, thì thấy việc này đã xong rồi, học sinh Ngân Dực đứng lên đồng loạt hoan hô, tuy rằng được gọi là thi đấu hữu nghị, nhưng, mọi người Hoa Hạ có một truyền thống tốt đẹp, chỉ cầm có người nước ngoài đến trao đổi, bọn họ sẽ vô điều kiện mà ủng hộ người Hoa Hạ.



Ngay lúc mọi ngời hoan hô, sắc mặt của Điền Bản đen đi không ít, An Nhiên cũng không buông Cát Dã ra, cô liền túm cổ áo của Cát Dã, khoé môi giương lên một nụ cười như ác ma:



“Giết người rất thú vị sao?” An Nhiên thanh lãnh nói một câu.



Cát Dã không biết bản thân Phó An Nhiên sẽ làm cái gì tiếp theo, toàn thân hắn lúc này rất đau, giống như có nhiều con sâu con đang ăn từng chút từng chút, toàn thân hắn đau đớn đến khó nhịn.



Lời nói lạnh lẽo phát ra.



“Tôi.. Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Cát Dã chịu đựng đau đớn nói.



An Nhiên nới tay ra khỏi cổ áo, Cát Dã phịch một tiếng ngã xuống đất, An Nhiên vỗ vỗ tay, lạnh lùng nói:



“Không sao, chúng ta hiện tại còn nhiều thời gian, sẽ từ từ.”



Không biết An Nhiên là cố ý hay vô tình, ở nới tay ra khỏi Cát Dã, một cước dẫm trên bả vai của hắn, nháy mắt, trên bờ vai của hắn máu ra càng nhiều.



Cát Dã lăn ra, không hô lên tiếng nào, hắn cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn An Nhiên, ánh mắt đầy hận ý nhìn An Nhiên càng đậm.



Sở An Tu cuối cùng cũng biết An Nhiên vì sao mà muốn viết giấy sinh tử, trước mặt mọi người, muốn giết chết người này.



“Phó An Nhiên! Cô muốn làm gì!” Điền Bản đột ngột đứng dậy, gầm lên với An Nhiên.



Mọi người nghe tiếng rống của Điền Bản, trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ, An Nhiên là muốn làm gì?



Nhưng rất nhanh bọn họ phản ứng lại, nữ thần của bọn họ lại bị tên Nhật Bản mập này rống lên!



Nháy mắt, mọi người tập trung lên người của tên bí đao kia.



“Làm gì? Đương nhiên là tỉ thí.” An Nhiên trả lời không chê vào đâu được.



“Hắn đã thua!”



“Vậy sao? Vậy hắn có nhận thua chưa?” Con người An ngày càng lạnh, “Người Nhật của các người đã nhận thua sao?”



Cát Dã vừa định lên tiếng nhận thua thì nghe được câu đó, nháy mắt câm miệng, hắn không thể đại diện cho người Nhật.



Sơn Điền không biết phải nói gì, hắn đã nhìn ra, Phó An Nhiên chính là muốn giết Cát Dã.



“Thầy Sơn Điền, các người đã lập giấy sinh tử, nếu trong đó có một bên không đồng ý, thì bên khác không được kết thúc, các người đã kí tên cùng ấn dấu vân tay.” Sở An Tu đi ra, ánh mắt mang theo một tia không nói vào đâu được.



Đồng tử trong nháy mắt co rút nhanh!



Giấy sinh tử! Đáng chết!



Phó An Nhiên từ lúc bắt đầu đã biết kế hoạch của bọn hắn, ngay từ đầu cô đã tính kế bọn hắn, cô...



“Không, không được! Các người không thể làm vậy!” Sơn Điền trừng Sở An Tu, tuy rằng khi bọn họ trở về Nhật Bản không chừng sẽ chết, nhưng nếu chết trong tay của Phó An Nhiên thì sẽ bị tổ chức xoá tên.



Chuyện này đối với bọn họ là một sự vũ nhục.



Sơn Điền còn muốn nói gì, thì không biết chỗ nào đi ra một người mặc đồ đen chế ngự hai tay của hắn.



“Các người muốn làm gì! Tôi có thể đi cáo trạng các người! Các người ở đây là vi phạm pháp luật!” Sơn Điền có chút hoảng.



Sở An Tu quơ quơ giấy trong tay “Giấy sinh tử”, “Không có sao, thầy đi được là tốt rồi.”



Người đang nằm trên đang rên rỉ, khi bọn họ nhìn thấy “Giấy sinh tử”, biểu cảm không tốt hơn.



Trong lúc này, An Nhiên ngồi xổm xuống chỗ Cát Dã, tiếng nói thanh u mà băng hàn:



“Nói hay không?”



Cát Dã không nhìn biểu cảm của An Nhiên.



An Nhiên nhíu mày, “Không sai, mày chính là một nam tử hán.” An Nhiên vẫy tay, “Đem người này mang đi.”



Nháy mắt, một đám người có trang phục màu đen đi đến chế phục hắn, bọn họ không chút biểu cảm, con người đang còn nửa cái mạng bị mang đi, học sinh Ngân Dực kinh ngạc.



Mà lúc này, người còn đang huấn luyện Phó Quân Hoàng cũng nhận được tin tức, cùng một đám người chạy đi ------




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK