Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tần Vũ Triết nhận được tin tức, trước tiên chạy xuống dưới.



“Gia, người tới đây làm gì vậy? Có phải người nhớ con không? Đúng không?” Anh híp đôi mắt nhỏ của chính mình, cố gắng tỏ vẻ dễ thương.



An Nhiên xiết chặt lông mày nhìn anh: “Bàn Đôn, ba mẹ ruột của tôi là ai?” Cô không tin anh chưa từng điều tra qua chuyện này.



Tần Vũ Triết hơi ngừng lại: “Ba mẹ ruột? Của thân thể này?” Bất giác sờ sờ đầu mình: “Cái kia, không phải con không cố gắng, thật sự là không biết điều tra như thế nào, không biết bắt đầu từ đâu, trong những thông tin người cho đó, con đều không tra được.”



An Nhiên không nói thêm gì nữa, nhìn anh một lúc lâu sau mới nói: “Bây giờ có người tự xưng là ba mẹ của tôi tìm tới đây.”



Mắt Tần Vũ Triết trợn thật lớn: “Thật hay giả vậy?”



“Bây giờ đang ở trong quán rượu của cậu.” An Nhiên thở dài: “Bây giờ cậu lập tức đi điều tra hai người trong phòng 504, tôi tin tưởng cậu có thể nói cho tôi biết trong thời gian ngắn nhất.” Nói xong, An Nhiên liền đi thang máy lên lầu.



Nhìn thấy An Nhiên đi rồi, Tần Vũ Triết vẫn còn sững sờ bỗng nhiên giậm chân.



Ba mẹ ruột của gia tìm tới? Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao? Cậu phải đi điều tra rõ ràng, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy chứ?



Lúc An Nhiên đẩy cửa gian phòng ra rồi đi vào trong, Phong Lượng và Lãnh Hạo đều ngồi trên sofa ở một bên, mà người đàn ông và phụ nữ trung niên vẫn còn ngồi trên giường, thoạt nhìn bọn họ như là bị thương nặng, vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt.



“Quân chủ.” Nhìn thấy An Nhiên đi vào, Lãnh Hạo và Phong Lượng cùng đứng dậy, hơi khom người với An Nhiên.



An Nhiên khoát tay, cô đi đến bên giường, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng trên người hai người: “Hai người tên là gì?”



Hai người vẻ mặt nhợt nhạt lúc nhìn thấy An Nhiên thì vẻ mặt đều ngẩn ra, sau khi nhìn thoáng qua lẫn nhau thì người đàn ông trung niên kia mới trả lời: “Tôi tên là Vu Đào, cô ấy là vợ của tôi, Lâm Nhụy.”



Thoạt nhìn hai người đều là người thành thật, chỉ là người thành thật chất phác như vậy sao có thể chạy ra từ trong mưa bom bão đạn? Hai người này cũng không đơn giản.



“Các người là ai?” An Nhiên tiếp tục hỏi.



“Hả?” Vu Đào không ngờ An Nhiên sẽ hỏi như vậy, hơi ngỡ ngàng.



“Nói cho tôi biết, các người là ai, ai phái các người tới, mục đích của các người là gì.” An Nhiên trực tiếp ngồi xuống ghế sofa ở phía sau người, mà Phong Lượng và Lãnh Hạo đều cùng lúc đứng ở phía sau cô.



“Tôi... Tôi không biết cô đang nói gì, chúng tôi, chúng tôi chẳng qua là tới tìm con của chúng tôi.” Vẻ mặt Lâm Nhụy trắng bệch: “Chúng tôi chẳng qua là đến tìm con của mình.” Bà lặp lại một câu nói như vậy.



An Nhiên cười cười: “Hả? Con của bà tên gì? Cô ta trông như thế nào? Hả?”

“Lúc thất lạc nó thì nó vẫn còn rất nhỏ, tôi không biết bộ dáng bây giờ của nó, tôi không biết bộ dáng bây giờ của nó...” Lâm Nhụy nhìn có vẻ hơi không bình thường.



Vu Đào hoảng loạn, ông ôm lấy Lâm Nhụy, không ngừng vỗ nhẹ bà: “Không sao, không sao, chúng ta có thể tiếp tục tìm, không sao đâu.”



An Nhiên thay đổi tư thế, tiếp tục hỏi: “Người sau lưng các người là ai?” An Nhiên hỏi.



“Tôi thật sự không biết cô đang nói gì.” Vu Đào nhìn An Nhiên, trên vẻ mặt không nhìn ra được một chút sơ hở nào, mà ngay cả ánh mắt đều không có lay động.



An Nhiên nở nụ cười: “Nếu như trước tiên tôi không điều tra qua lời nói của các người, có lẽ tôi cũng sẽ bị kỹ thuật diễn xuất của các người lừa gạt.”



Vu Đào và Lâm Nhụy đều sửng sốt.



“Các người nói xem, nếu tôi trực tiếp giao các người cho hình cảnh quốc tế thì sẽ thế nào nhỉ?”



“Cô muốn làm cái gì?” Vẻ mặt Vu Đào lập tức thay đổi, thế nhưng sắc mặt ông vẫn trắng bệch như trước, chỉ là Lâm Nhụy nhìn có vẻ vẫn như trước.



“Chỉ cần ông nói cho tôi biết người đứng sau các người là ai là được, tôi sẽ không gây khó dễ cho các người.” An Nhiên rất tò mò, dường như có người để cho bọn họ đến giả dạng ba mẹ ruột của cô, người biết Phó An Nhiên không phải con ruột nhà họ Phó thật đúng là không nhiều.



“Tôi không biết cô đang nói gì.” Vu Đào dfienddn lieqiudonnn dời ánh mắt đến trên người vợ của mình, ông vẫn vỗ về bà như trước, còn nhỏ giọng trấn an bà.



An Nhiên nhíu mày, lúc cô đang muốn nói gì đó thì Tần Vũ Triết thở hổn hển đẩy cửa ra, đem tư liệu trong tay giao cho An Nhiên.



“Gia, đây là thứ người muốn.”



Đây là lần đầu tiên Phong Lượng nhìn thấy Tần Vũ Triết, anh có ấn tượng với Tần Vũ Triết, tiếng tăm của anh ta đúng là rất lớn, nhưng mà anh lại không biết từ lúc nào mà quân chủ thông đồng với Tần Vũ Triết, Tần Vũ Triết cũng không dễ dàng chung sống giống như biểu hiện bên ngoài của anh ta như vậy.



Không thể không nói, khả năng thu thập tin tức của Tần Vũ Triết càng ngày càng lợi hại rồi, này chẳng qua chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi, toàn bộ tư liệu của Vu Đào và Lâm Nhụy đều đã ở trong tay cô rồi.



“Xem ra, đúng là các người có một đứa con, đúng là đã thất lạc.” An Nhiên tấm tắc thành tiếng: “Sau sự việc đó, vợ của ông liền...” An Nhiên chưa nói câu tiếp theo, nhưng mà vẻ mặt của Vu Đào đã trở nên kỳ quặc.



Ông không ngờ vậy mà Bàn gia cũng là người của Phó An Nhiên.



“Vu Đào, Phó An Nhiên tôi làm người như thế nào, chắc chắn ông đều đã nghe nói qua, chỉ cần ông nói cho tôi biết người sau lưng ông là ai, tôi nhất định sẽ thả các người, còn có thể đảm bảo một đời của các người không có lo âu.



“Tôi không biết.” Vu Đào thở dài: “Rốt cuộc người đó là ai thì tôi không biết, mỗi lần chúng tôi liên lạc đều là qua điện thoại, chúng tôi cũng từng tra địa chỉ của điện thoại bên kia, nhưng chưa từng tra được, rõ ràng người bên kia cũng là cao thủ.”



“Hả? Anh ta bảo các người làm gì?”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK