Thời điểm này, mọi người đối với nơi “Địa phương quỷ quái” là căm thù tận xương tủy, lúc huấn luyện trong miệng cũng như trong lòng đều mắng toàn bộ gia phả của các huấn luyện viên, nhưng khi quân huấn hết thúc, các nữ sinh thì khóc nhè, nam sinh đều đỏ mắt.
Các nữ sinh thận trọng, trước khi đi đều tặng cho các giáo quản một ít đồ thủ công do bản thân tự làm, không ít bộ đội nhận được những tờ giấy thổ lộ nhỏ, nhận được các tờ giấy làm cho họ thủ sủng nhược kinh, các giáo quản thu được lễ vật cũng thở dài.
Nhìn, đây chính là tình cảm của các chiến hữu.
Tuy thời gian bọn họ ở chung ngắn, nhưng tình cảm lại chân thành và tha thiết.
Các giáo quản cứng rắn nghiêm mặc, biểu cảm rất nghiêm túc, mặc dù nhìn thấy các nữ sinh khóc sưng cả mắt, các nam sinh đỏ mắt, bọn họ đá vẫn đá, rống cũng rống, đến khi bọn người này (học sinh Ngân Dực) bị đem lên xe, đến khu xe tải đi được một khoảng cách rất dài, thì các giáo quản mới thả lỏng.
Có nhiều người trẻ tuổi không nề hà hình tượng ngồi ở cổng lớn của doanh trại nhìn theo đến khi không thấy bóng dáng của xe tải nữa, “Đi đi.”
Không nghĩ tới, thời gian lại nhanh như vậy.
Đúng là, gặp nhau là duyên, bọn họ không nghĩ tới, thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Đám người của Liệp Ưng cũng thở dài, cơ hội của bọn họ lần này là không sai, năm rồi không có người của U Linh đến tham gia quân huấn, lúc này không biết là thủ trưởng của bọn họ nói gì, nhưng là huấn luyện viên của bọn họ lấy tư quyền đến gặp bảo bối của anh ta, nói tóm lại, ngày sau của bọn họ, hẳn không có cơ hội thế này.
Nhìn thấy bình thủy tinh trong tay, chỉ là một cái chai bình thường, như là những bình nước có ga, trong chai là những ngôi sao may mắn, lúc những cô gái kia đưa cho nhóm của hắn, nói là có thể cầu nguyện, các cô hi vọng sang năm, vẫn là các quản giáo tiếp tục huấn luyện bọn họ.
“Được rồi, được rồi, đám người này không còn hình tượng gì hết! Chạy nhanh trở về huấn luyện đi!” Ngân Lang đá một đá vào một tiểu binh đang ngồi dưới đất, sắc mặt nghiêm khắc.
Tiểu binh vội vàng đứng dậy, nhìn Ngân Lang cười cười, sau đó ôm lễ vật trong tay chạy đi.
Nhìn bộ dạng ngốc của tiểu tử này, đã biết là mới biết rung động.
Khi trên đường về, các học sinh Ngân Dực không có hứng thú nhiều, chỗ ngồi của các cô đều bị đảo lộn, không có trật tự như lúc đến doanh trịa.
“Nữ thân, cả ngày hôm qua cậu đi đâu vậy? Chúng tôi không tìm được cậu.” Lí Vi ngồi bên người An Nhiên, nhìn cô.
Nghe được lời nói của Lí Vi, tầm mắt của mọi người không tự chủ rơi trên người của An Nhiên.
“Ừ, có chút việc.”
Trong mắt của Hứa Anh Thiến xẹt qua một tia cười, “Nha? Có phải là bị siêu cấp huấn luyện viên mang đi?”
Tuy cô (Hứa Anh Thiến) không có tiếp xúc với vị huấn luyện viên đó, nhưng cô nghe không ít lời đồn, cô còn nhìn thấy ánh mắt của người đó nhìn An Nhiên, quả thật ngọt đến chết người, có thể không thể tưởng tượng được, một người không có chút tình cảm nào, lại đối với An Nhiên chuyển biến đến kinh người.
Hứa Anh Thiến vĩnh viễn không quên được ngày mà cô chứng kiến cảnh đó.
Kỳ thực trong lòng của Hứa Anh Thiến có một bí mật, cô không nói cho ai, mặc dù là An Nhiên cô cũng không nói.
Cô biết phòng kí túc xá của các cô, mỗi đêm đều có người tiến vào, thời gian ở lại không dài, mỗi lần đến lúc các cô đang ngủ, sau đó trước khi các cô tỉnh đã rời khỏi.
Khi Phó Quân Hoàng tiến vào ngày thứ ba Hứa Anh Thiến mới biết được, ngày hôm đó cô bị nghẹn mà tỉnh, cô dè dặt đứng lên đi toilet, đến khi cô bước đến bên giường, mới nhìn thấy hai người đang ngủ trên giường của An Nhiên, biểu cảm cô rất khiếp sợ!
Nhưng càng làm cho cô khiếp sợ không phải là nhìn thấy người đàn ông tuyên bố An Nhiên là của anh ta, mà là khi cô nhìn trên giường, con ngươi tối đen của anh ta nhìn chằm chằm cô, đôi mắt dữ dội, đạm mạc, vo tình, cô giống như bị đông băng, cô không thể động đậy, ngay lúc cô muốn kêu to, người nọ dời ánh mắt, tầm mắt dừng trên người trong lòng.
Anh ta một lần nữa điều chỉnh vị trí của người trong lòng, ánh mắt nhu hòa làm cho Hứa Anh Thiến nghĩ rằng bản thân vừa nhìn thấy là ảo giác, người đàn ông này căn bản là một người đàn ông ôn nhu làm cho người ta hâm mộ.
Nhưng ánh mắt của anh ta rơi vào người cô một lần nữa, trong nháy mắt cô lại phủ quyết ý nghĩ của mình.
Người đàn ông này thật vô tâm, chỉ trừ bỏ An Nhiên.
Hứa Anh Thiến không biết bản thân trở lại giường thế nào, không biết bản thân làm sao mà ngủ, ngày hôm sau cô muốn hỏi An Nhiên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nhàn nhạt, cô biết người đó không có nói gì với An Nhiên, anh ta đã không nói, cô cũng không muốn tăng thêm phiền não cho An Nhiên.
Cô luôn cho rằng, người đàn ông đó ở trước mặt của học sinh Ngân Dực là nói đùa, hoặc là người đó không cho An Nhiên đi trêu chọc người khác nên anh ta mới nói như vậy, nhưng không nghĩ tới, người đàn ông này là thật lòng, anh ta thật sự rất thích An Nhiên, bằng không, anh ta sẽ không dưới ánh mắt của binh lính Lưỡi Lê mà ôm lấy An Nhiên, tuyên bố cho mọi người biết, anh là của An Nhiên, mà An Nhiên cũng là của anh ta.
Nói vậy, chính là người nọ rất yêu An Nhiên.
Nghĩ lại phản ứng của An Nhiên, cô tất nhiên cũng thích vị huấn luyện kia, bằng không với tính cách của cô, thì làm sao dễ dàng tha thứ cho việc như vậy?
Xem ra là lưỡng tình tương duyệt (tình cảm xuất phát từ hai bên).
Bởi vì thế... Tầm mắt của Hứa Anh Thiến cố ý cũng như vô tình nhìn Cố Hữu ngồi đối diện với An Nhiên, Cố thiếu của chúng ta rất tội nghiệp.
Ai, tình yêu nha, quả nhiên không thể xảy ra với ba người. Huống chi, giữa hai người kia làm sao có đủ chỗ cho người thứ ba đây?
Bọn họ quá cường đại, không một ai có thể chen vào.
An Nhiên nghe được Hứa Anh Thiến nói Phó Quân Hoàng như vậy, khóe môi mang theo ý cười, “Ừ.” Cô cũng không che giấy cái gì, trả lời rất tự nhiên.
Lúc Cố Hữu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên đôi giày, không nhìn ra được cảm xúc của cậu lúc này.
“Tớ nói nữ thần từ lúc mấy tuổi đã biết yêu?” Lí Vi đối với chuyện này rất hiếu kì, nữ thần luôn cho cô cảm giác thành thục trầm ổn.
Mấy tuổi?
“Bốn tuổi..?” Hẳn là bốn tuổi? Vào lúc ấy, cô đã thích một người đàn ông, không phải sao?
Mọi người ngồi trong xe ánh mắt đồng loạt nhìn trên người An Nhiên.
An Nhiên ho nhẹ sờ sờ cái mũi của mình, “Thế nào, rất kì quái sao?”
Đáy mắt khiếp sợ của Lí Vi tiêu tán, “Không có, không có, cậu là nữ thần, mặc kệ là xảy ra chuyện thần kì nào cũng đều bình thường.” Hiển hiên, cô gái này sùng bái An Nhiên đến không có gì để nói.
Cái này còn nói là không kì quái?
“Nữ thần, cậu làm sao biết bốn tuổi cậu đã thích người đó? Cậu xác định không phải là phụ tình luyến sao?” Hứa Anh Thiến hỏi An Nhiên, không chút khách khí nói đến khoảng cách tuổi của hai người.
“Ừ, lúc tôi có trí nhớ, tầm mắt của tôi chỉ dừng trên người anh ấy.” An Nhiên không nghĩ tới bản thân mình vậy mà phối hợp trả lời.
Nhưng là cô thích cùng người khác nói về Lão soái ca, đại khái chính là người có tâm luyến ai đi.
Không ít nữ sinh còn đang ưu thương khi rời khỏi doanh trại, nhưng nghe được lời của An Nhiên kể, một đám người trở nên có tinh thần, tò mò nghe.
An Nhiên không nói bao nhiêu, cô cũng không kể chuyện xưa, cô chỉ nói nguyên tắc khi cô cùng Phó Quân Hoàng ở chung, nhưng cô nói những chuyện này rất bình thường, nhưng lại chiếm được không ít hâm mộ cùng nghe tị của mọi người.
Quý Yến đang ngồi trong gốc ánh mắt luôn dừng trên người của Phó An Nhiên, khi ả tỉ thí võ, mặc kệ là trận đấu nào, ả đều đếm ngược, không chỉ đếm ngược lần thứ nhất lần thứ hai, mặc dù là ả muốn lui, nhưng không được phép.
Ả hỏi những người đó, vì sao An Nhiên có thể rút lui, nhưng ả lại không thể. Bọn họ trả lời nói là Phó An Nhiên bị thương cần trị liệu, ả có bị thương sao?
Ả cũng muốn hỏi Phó An Nhiên bị thương thế nào, thì đã bị người khác kéo đến trận đấu, làm cho lịch trình của ả bị tra tấn.
Thế nên đến cuối cùng, ả nhận hết sự trào phúng cùng xem thường, ả biết mọi người sau lưng ả mắng ả, nói ả, cười nhạo ả, tất cả những thứ này, đều vì Phó An Nhiên, nếu không phải vì cô ta, ả làm sao có thể nhận đãi ngộ như vậy?
Vũ Giang Nam ngồi bên cạnh của Quý Yến, không nói một lời, ả nhìn di động của mình mà ngẩng người, không biết là đang nghĩ gì.
Đột nhiên, xe đạp phanh gấp làm xe bị chấn động, nhất thời làm mọi người bất ổn, mọi người đều ngã lên nhau.
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra chuyện gì? Má ơi, không phải chứ, đây chính là tiền không thấy thôn sau không thấy điếm.” (Có ai hiểu không? Chỉ cho ta để ta sửa lại).
“Hình như có cháy ở phía trước.” Phía trước có khói bốc lên, thoạt nhìn giống như đang cháy.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Các học sinh ngồi trong xe đều oán giận, An Nhiên cũng hơi nhíu mày, có cái gì đó không đúng.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, vanh tai truyền đến chấn động nhỏ, An Nhiên vuốt nhẹ khuyên tai, cô không nói chuyện chỉ nhẹ giọng kho khan.
Bên kia Tần Vũ Triết hiểu ý, An Nhiên không có tiện để nói chuyện, “Gia, hiện tại ngài không tiện để nói chuyện, vậy thì nghe tôi nói. Mới vừa nhận được tin, nhóm người kia gần đây luôn có hoạt động quá mức, nhưng mục đích cụ thể của bọn họ không tra ra được, nhưng cả ngày hôm nay, người của tôi không thấy bọn họ đi từ nhà trọ ra ngoài.”
An Nhiên nhíu mày, thanh thanh cổ họng.
“Nữ thần, cổ họng của cậu không thoải mái sao? Muốn uống nước không?” Vừa nói xong Lí Vi lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô, bình nước này là của cô cất giấu, lúc quân huấn cô không có uống, sau đó lại để trong ba lô, nên liền quên.
“Không có việc gì, không cần.” An Nhiên nhàn nhạt từ chối.
An Nhiên có cảm giác càng ngày càng không đúng, bên tai nghe được Tần Vũ Triết đang miên man lải nhải, “Gia, ngài nói nhóm người kia đang đi chỗ nào?”
“Tôi nghĩ, đại khái là tôi biết bọn họ đang ở đâu.” An Nhiên hít một hơi thật sâu, hiện tại bên ngoài rất yên tĩnh, yên tĩnh gần như quỷ dị.
“A? Nữ thần cậu đang nói gì?” Lí Vi tiếp tục nhìn An Nhiên.
Lời này của An Nhiên cũng làm cho mọi người không hiểu, nhưng con ngươi của Cố Hữu đọng lại vài phần, cậu nhìn An Nhiên, hiện tại toàn thân An Nhiên đang căng thẳng, như đang gặp kẻ thù.
Người luôn ngồi trong xe, Cố Hữu bỗng chốc đứng dậy, An Nhiên cũng đứng dậy.
“Nhớ kĩ lời tôi nói, một lát nữa nếu có người kêu mọi người xuống xe, mọi người phải ngồi yên tĩnh trên xe, biết không?” Tiếng nói của An Nhiên trầm thấp, không phải là âm thanh nhàn nhạt bình thường mà là hương vị cảnh cáo nồng đậm.
Mọi người đồng thời rùng mình.
Phó An Nhiên, có ý gì?
Mà bên kia, Tần Vũ Triết nghe được lời của An Nhiên nói cũng cả kinh, “Gia, ý của ngài là đám người kia đang đến đó?”
An Nhiên không có trả lời, một âm thanh khó chịu vang lên.
“Phó An Nhiên, đầu óc của cô có bệnh hả?” Quý Yến không chịu được bầu không khí như vậy, ả đứng lên, hướng về An Nhiên rống to, “Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng, mọi người đều nghe lời cô!”
Trong xe bỗng chốc yên lặng.
Mọi người nhìn Quý Yến như nhìn quái vật.
An Nhiên giật giật khóe môi, “Không sao, nếu cô muốn chết thì xuống đây đi.” Có người muốn chết, cô làm sao lại ngăn cản?
Quý Yến cười nhạo, “Phó An Nhiên, cô cho rằng cô là ai? Cô nói tôi chết tôi liền chết? Cô quả thật coi trọng bản thân mình!”
“Quý Yến, đầu óc của cô bị bệnh phải không! Nữ thần khi nào trêu chọc cô, cô làm sao lại ghi hận?” Lí Vi khó thở, hướng đến Quý Yến mà mắng.
“Dân đen không xứng nói chuyện với tôi!” Quý Yến hừ lạnh.
Lời nói này làm cho mọi người ngồi trong xe không thể nhẫn nhịn, ở đây chủ yếu là người Thất ban, một câu này của Quý Yến đã làm đắc tội đại bộ phận, nếu bị gọi “Dân đen” nếu không đứng lên thì bọn họ chính là ngu ngốc.
“Con mẹ nó, Quý Yến cô là không có đầu óc hả!” Hứa Anh Thiên đứng dậy, ánh mắt căm tức nhìn Quý Yến.
Quý Yến đã biết bản thân dùng sai từ, nhưng cao ngạo của ả làm sao cho ả cúi đầu, ả không làm như không nhìn thấy phẫn nộ của mọi người, ánh mắt cười nhạo nhìn An Nhiên.
“Phó An Nhiên, cô vĩnh viễn đều chỉ biết là------”
Bịch----!
Một đá không chút lưu tình đá trên đùi của Quý Yến, Cố Hữu trưng ra bộ mặt lạnh lùng, băng hàn nhìn Quý Yến, “Nếu nói nữa, tôi sẽ phế đi.”
Âm thanh Cố Hữu không chút phập phồng, ngay cả cảm xúc đều không biểu hiện, nhưng Cố Hữu làm cho mọi người xung quanh không tự chủ lui về sau, biểu cảm rất hoảng sợ.
Cố thiếu như vậy rất dọa người.
Cố Hữu cũng không làm bị thương Quý Yến, thoạt nhìn là cậu đá rất mạnh nhưng không làm ảnh hưởng đến xương của ả, cậu chỉ muốn làm cho ả yên tĩnh lại thôi.
Lời nói của Cố Hữu làm cho ả cảm thấy bị vũ nhục, ả cảm thấy những người ngồi trong xe đều nhìn ả, ả ôm lấy chân, phẫn hận nhìn đám người xung quanh.
Lúc này, người lái xe đứng tại chỗ, người lái xe là một tiểu binh, hắn có chút quái dị nhìn cây đang cháy, nghi ngờ một lát, hắn mở cửa xe bước xuống, khi đi đến cây lớn đó, quan sát tình huống xung quanh.
Nhìn cây đang cháy dữ dội, tiểu binh nghi hoặc, phía trước không có xe khác, hiển nhiên là cây này rơi từ trên núi xuống, nhưng cây đang cháy này có phải rất kì lạ? Chỉ có một cây cháy, mọi thứ còn lại đều có không ảnh hưởng.
Ngay lúc tiểu binh còn đang nghi ngờ, một người đột nhiên vọt đên sau lưng của hắn, đáy lòng của tiểu binh rùng lên, hắn nhanh chóng xoay người, nâng tay đẩy người đó đi.
Người nọ hiển nhiên không nghĩ đến tiểu binh này có sức chiến đấu như vậy, nhưng bọn hắn đã sớm chuẩn bị, ngay lúc tiểu binh hướng người nọ công kích, thì phía sau hắn xuất hiện thêm một người, người nọ thừa dịp tiểu binh không kịp xoay người, nhanh chóng đánh vào gáy của hắn, tiểu binh bỗng chốc ngất xỉu.
Một âm thanh vô cùng tốt vang lên, “Tư Đế Phu, thật không nghĩ đến lại động thủ dễ dáng như vậy a.”
“Á Lực, chúng ta còn chưa bắt được người.” Màu tóc vàng dưới ánh mặt trời trở nên lóe sáng, Tư Đế Phu lạnh mặt nhìn Á Lực.
Á Lực chậc chậc ra tiếng, “Thiết, nhóm người này thật là không có tính khiêu chiến. Nhưng mà tôi nói này Tư Đế Phu, chúng ta trực tiếp đem xe chạy đi thì tốt rồi? Làm sao phải phiền như vậy?”
“Cậu cảm thấy nếu người Hoa Hạ bị mất người trong xe, bọn họ không ra mặt điều tra hay sao? Một người có thể giấu nhưng là tới 30 người.. Hậu quả, cậu không nghĩ đến?” Tư Đế Phu hừ lạnh, “Khi làm việc nên nhờ đầu óc, không cần sức mạnh.”
Con ngươi của Á Lực xẹt qua một tia âm ngoan, nhưng Tư Đế Phu nói không sai, hắn không thể phản bác.
Ngay lúc bọn hắn muốn tiếp cận xe, thì nghe tiếng gầm vang lên tron xe.
“Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xem, đến cùng tôi có chết không!”
Á Lực có chút kinh ngạc nhìn Tư Đế Phu, ngay lúc hắn ngây người, chỉ thấy một người nhảy từ trên xe xuống, người nọ căng thẳng, vẻ mặt giận dữ.
“Cậu nói, người này chúng ta nên xử lý thế nào?” Á Lực liếc mắt nhìn Tư Đế Phu, nhíu mày.
Sắc mặt Tư Đế Phu âm trầm.
Quý Yến đứng ổn định lại, ả không nghĩ đến nơi này mà gặp người khác, nhìn kĩ, ả thấy được những người này chính là học sinh trao đổi!
Đáy lòng của ả vui vẻ, ả nhớ được những người này rất có phong độ thân sĩ.
Nhưng khi ả muốn đi lên phía trước, ánh mắt của ả dừng lại nơi cách đó không xa, nhìn thấy tiểu binh đang nằm trên mặt đất, ả thấy trên tay của Tư Đế Phu cầm một khẩu súng lục loại nhỏ.
Không phải là ả chưa thấy qua súng, cha của ả có nói, nghe nói là khẩu súng đó rất khó tìm, nếu như ả không nhìn lầm thì khẩu súng trong tay của Tư Đế Phu chính là nó.
Đáy lòng Quý Yến đang mừng thầm, thì nhìn thấy tiểu binh nằm trên mặt đất cùng khẩu súng lục màu đen, toàn bộ hưng phấn biến mất, thâm chí giống như đang đống băng bị đứng tại chỗ.
“Các người...”
“Cô xem, nếu cô thành thật ở lại trong xe không phải tốt hơn sao?” Á Lực lắc đầu, cười cười, “Cô xem, sinh mệnh đã nhiều năm như vậy, liền không còn, thực đáng tiếc.”
Nháy mắt, Quý Yến cảm thấy mình sắp chết, tế bào cao thấp của ả đều kêu gào, hô, sợ hãi, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Người ngồi trong xe nghe được tiếng nói, đều tò mò muốn vươn đầu nhìn, đều bị An Nhiên ngăn cản.
“Nếu không muốn chết, liền ngồi trong này đợi.” An Nhiên nhíu mày.
Có người muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của An Nhiên cùng Cố Hữu, những lời bọn họ muốn nói nếu thu vào.
Phó An Nhiên làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của cô.
Khi mọi người đang yên tĩnh, nghe được pằng--- một tiếng, nháy mặt toàn bộ ý thức của mọi người đều được kéo trở về.
Đó là tiếng súng!
Bọn họ không nghe nhầm!
Ở nơi này gần một tháng, mỗi ngày bọn họ đều nghe được âm thanh đó!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn