Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hành Hoa



Beta-er: Norah



“Tôi cho cậu biết, chờ tôi nhìn thấy đội phó của chúng ta rồi, tôi sẽ để cho anh ta đánh cậu!” Ngốc Ưng đã không còn biết lựa lời mà nói rồi.



“Ồ, vẫn tưởng mình là học sinh tiểu học sao mà để cho đội phó đánh tôi, sao cậu không đi tìm thầy của cậu tới đánh tôi luôn đi?” Lúc Liệp Báo nói những lời này, tầm mắt quét qua người An Nhiên.



An Nhiên và Phó Quân Hoàng còn chưa thay quần áo, trên người bọn họ vẫn mặc quần áo thường ngày từ lúc ra khỏi nhà họ Phó, quần áo của bọn họ cũng đã cất vào trong hành lý đầy đủ.



An Nhiên cũng không có ý định nhập cuộc với mấy người họ, cô chỉ nhìn, cô thật đúng là không thể ngờ được Ngốc Ưng lại có thể ngu ngốc đến trình độ này.



“Ngốc Ưng, cậu ăn cái gì để lớn vậy?” An Nhiên hỏi sâu xa.



Ngốc Ưng sững sờ, ngay sau đó trả lời: “Bánh bao.”



“Ồ, đầu óc cũng đã chất đầy bánh bao.” Dinendian. Lơqid]on



“Phó An Nhiên, cô đừng tưởng cô có huấn luyện viên che chở mà cô có thể coi trời bằng vung.” Ngốc Ưng không vui, thế không phải là ý nói anh không có đầu óc sao? Cô thật sự nghĩ là anh ngu ngốc nghe không hiểu như vậy sao?



“Ai ôi, đến lúc đó cậu đi kiện đội phó của cậu ấy.”



Ngốc Ưng vẫn nghĩ, đội phó đi cùng với ba gã còn chưa tập hợp kia, chờ đến lúc anh gặp được Đội Phó rồi, nhất định anh phải nói với anh ta một chút về việc huấn luyện viên thiên vị và thực thi bạo lực với đám người kia.



Ngân Lang khẽ cười ra tiếng, không ngờ cũng có lúc quân chủ sẽ nói đùa.



Phó Quân Hoàng đưa tay vuốt ve đầu An Nhiên, khóe môi mang theo ý cười cưng chiều, bảo bối của anh thật là càng ngày càng tinh nghịch.



Trực thăng trực tiếp hạ cánh ở trong phi trường, bọn họ vừa xuống trực thăng thì có người nhân viên chuyên biệt đến tiếp đón bọn họ, người đó trực tiếp dẫn bọn họ lên trên máy bay bọn họ phải lên, Phó Quân Hoàng và An Nhiên lên máy bay trước, đi đến toilet thay quân phục.



An Nhiên có quân phục của riêng mình: Là Vu Tranh đưa cho cô, lúc anh đưa cho cô còn nói: Không chừng lúc nào đó lại cần đến, vì vậy An Nhiên cũng có không ít quân trang.



Từ lúc An Nhiên bước ra khỏi toilet, tức thì hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, nhìn dáng vẻ An Nhiên mặc quân phục rất đẹp, mà lúc Phó Quân Hoàng đi ra càng hấp dẫn thêm một lượng lớn ánh mắt.



Đều nói đàn ông mặc quân phục là đẹp trai nhất, An Nhiên cũng cảm thấy như vậy, dáng vẻ Lão Soái ca mặc quân phục quả thật là đẹp đến rụng rời.



Hai người sánh vai đứng chung một chỗ, không thể nghi ngờ là một cảnh đẹp.



Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, hơn nữa đều mặc quân phục, vừa nhìn cũng biết đó là quân nhân.



Sau khi An Nhiên thay quân phục, khí chất cả người cô đột nhiên thay đổi, khí thế của cô và Phó Quân Hoàng lập tức như hòa vào nhau, lạnh nhạt, thờ ơ, chết chóc, người lạ chớ đến gần.



Vì vậy khi đám người Ngân Lang thấy An Nhiên như thế, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc nói không thành lời.



Ngân Lang càng thêm kinh ngạc, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ quân chủ mặc quân phục, không ngờ quân chủ mặc quân phục lại có thể đẹp đến như vậy.



Phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh, Phó Quân Hoàng mạnh mẽ ôm An Nhiên vào trong ngực của mình, một tay ôm chặt lấy hông cô, ánh mắt khiếp người lạnh nhạt quét một vòng qua đám người ở đây, còn có ánh mắt nhìn đến trên người Ngân Lang.



Ngân Lang ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên dời tầm mắt sang một bên, mà trong lòng Liệp Báo và Ngốc Ưng lúc này quả thật không có từ ngữ nào để miêu tả.



Trong lúc bọn họ vẫn còn đang kinh ngạc, một giọng nói nghi ngờ vang lên: “Xin hỏi, là huấn luyện viên Phó sao?”



Mọi người đưa tầm mắt nhìn về phía ba người đàn ông mặc quân phục giống nhau, trên người bọn họ cũng có khí chất đặc biệt của quân nhân, người đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc.



Trong đó có hai người là mặc quân phục của hải quân, mà người còn lại mặc quân phục không quân, đều rất đẹp.



Tầm mắt Ngốc Ưng di chuyển qua lại trên người ba người họ, nhưng vòng vo hồi lâu, anh mới giật mình nhận ra trong ba người này sao có thể có Đội phó Bộ đội đặc chủng U Linh được? Vậy là, vậy là nói cách khác...



A!



Ngốc Ưng thét một tiếng chói tai, đơn giản chính là không thể tin nhìn An Nhiên, rồi sau đó trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Cô cô cô, cô cô cô...”



Trong khoảng thời gian ngắn anh không biết phải nói gì, dinendian. Lơqid]on chẳng lẽ nói thế mà cô lại là đội phó? Sao Tiểu Quái Vật cô lại có thể là đội phó anh tâm tâm niệm niệm chứ? Hơn nữa nghe nói đã có đội phó từ khi U Linh vừa mới thành lập, khi đó Tiểu Quái Vật mới lớn bao nhiêu chứ!



“Câm miệng.” An Nhiên nhức đầu nhìn những ánh mắt khác thường từ mọi người xung quanh, hơn nữa tiếng kêu não lòng của Ngốc Ưng này càng dẫn tới thêm nhiều người vây xem.



Khi ba người vừa mới tới thấy phản ứng như thế của Ngốc Ưng, vẻ mặt cũng có chút quái dị, thế là thế nào?



“Đừng để ý, đầu óc người này có chút vấn đề.” Liệp Báo nhún vai với ba người kia.



Ba người đó liền có chút nghi hoặc nhìn Ngốc Ưng.



Ngốc Ưng lập tức nổi giận: “Thổ Báo Tử, cậu nói ai đầu óc có vấn đề hả? Tất cả các người đều muốn chơi tôi chứ gì? Mấy người đã sớm biết Tiểu Quái Vật chính là Đội phó phải không hả? Mấy người chờ xem trò cười của tôi, mấy người thật là, rõ là...”



“Đầu óc không đủ dùng trách được ai chứ?” Ngân Lang cũng lười nói với anh ta.



Quân chủ huấn luyện cùng bọn họ ở trong U Linh lâu như vậy, bao nhiêu người cũng đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ có tên ngốc này đến bây giờ vẫn không phản ứng kịp.



“Không phải là cậu muốn để Đội phó của cậu đánh tôi sao?” Liệp Báo cười ha ha.



Lúc này Ngốc Ưng hoàn toàn cũng đã có ý muốn đi chết, còn làm cho Đội phó đánh người nữa chứ, Đội phó không đánh mình đã là không tệ rồi.



Tầm mắt An Nhiên nhìn đến trên mặt ba người đang lộ vẻ hơi không không hiểu ra sao, ngay sau đó An Nhiên cười nói: “Chào mọi người, tôi là Phó An Nhiên, anh ấy là Phó Quân Hoàng.”



“Lạc An Bình.” Tên của Ngân Lang. Dinendian. Lơqid]on



“Niên Gia Thịnh.” Tên của Ngốc Ưng.



“Đổng Quang Minh.” Tên của Liệp Báo.



“Tôi tên là Từ Chính, cậu ta là Vạn Lỗi, chúng tôi đều là người hải quân của quân khu.” Từ Chính một thân quân phục cười, anh cười như ánh mặt trời, khiến người ta rất có thiện cảm.



“Tôi là Vương Khang, không quân của quân khu. Tôi rất hâm mộ Huấn luyện viên Phó.” Vương Khang cười tít mắt, từ lúc anh bắt đầu bước vào không quân, vẫn nghe chuyện về Phó Quân Hoàng, anh có thể gọi là fan cứng của Phó Quân Hoàng.



Thật ra thì ba người cũng có nghi ngờ, tại sao trong nhiệm vụ lần này lại có nữ tham gia, hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ người kia cũng không được lớn, huấn luyện lần này cũng không chỉ là một loại huấn luyện đâu.



Dĩ nhiên An Nhiên nhìn ra được nghi ngờ trong mắt bọn họ, chỉ là cô lười giải thích, rất nhiều chuyện vẫn nên dùng thực lực để nói chuyện.



Lúc này Ngốc Ưng còn đang cảm thấy âm u buồn rầu vì An Nhiên là Đội phó của bọn họ, sao Tiểu Quái Vật đã lập tức trở thành Đội phó của bọn họ rồi chứ.



Cho đến khi bọn họ lên máy bay, anh vẫn đang không ngừng hỏi: “Tiểu Quái... À không phải, lúc đó An Nhiên cô mới bao tuổi chứ, sao cô có thể là Đội phó của chúng tôi chứ.”



“Muốn biết à?” An Nhiên cười.



Ngốc Ưng ra sức gật đầu, chỉ thiếu chút nữa cúi đầu xuống: “Muốn.”



“Chính là không nói cho cậu.”



Sao An Nhiên có thể nói cho anh biết kế hoạch này là do cô nghĩ ra được? Làm sao có thể nói kế hoạch U Linh là do cô bày ra? Hầu hết tất cả thiết bị và hạng mục huấn luyện bên trong đều xuất phát từ tay cô, nếu như nói cho bọn họ, đến lúc đó bị đám nhóc thối kia biết được, không biết bọn họ sẽ mắng cô đến mức nào nữa đây.



Nếu không vì Phó Quân Hoàng ngồi cạnh An Nhiên, Ngốc Ưng quả thực muốn bóp chết cô ngay.



Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại muốn giết chết một người đến thế, đơn giản chính là, đơn giản chính là thật quá đáng! Dinendian. Lơqid]on



Vạn Lỗi hơi xem thường An Nhiên, đây không phải trò chơi gia đình, không ngờ cấp trên lại đùa như thế, lại đưa một cô bé con tới tham gia loại huấn luyện như vậy.



Mới đầu anh vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà khi nghe thấy cô tự xưng Phó An Nhiên, anh gần như hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản là cô nhóc này tò mò về trường học thợ săn, cho nên người nhà họ Phó vận dụng quan hệ để đưa tên cô ta lên danh sách mà thôi.

Đã sớm nghe nói nhà họ Phó cưng chiều An Nhiên có thừa, xem ra thật đúng là đủ cưng chiều.



Anh muốn đến xem xem một chút, Phó An Nhiên này có thể ngây ngây ngô ngô ở lại trường học thợ săn bao lâu!



Tốt nhất nên mất mạng mới tốt.



Đối với ánh mắt ác ý của Vạn Lỗi, không chỉ có An Nhiên cảm nhận được mà ngay cả Phó Quân Hoàng cũng thấy, anh hơi cau mày, ngay lúc anh định có hành động liền bị An Nhiên ngăn lại.



Cho dù thế nào, bọn họ vẫn là một đội, hơn nữa đến lúc ra nước ngoài, cuối cùng vẫn phải trợ giúp lẫn nhau, nếu lúc này nổi lên nội chiến thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.



Từ Chính có chút xin lỗi cười cười với An Nhiên, anh và Vạn Lỗi đã quen biết nhiều năm như vậy, tính tình anh ta ra sao anh hiểu rất rõ, mặc dù anh cũng không rõ tại sao mối đe dọa Phó An Nhiên này lại gia nhập đội ngũ của bọn họ, nhưng khi nghe được người tên Niên Gia Thịnh đó nói, dường như thân phận của Phó An Nhiên không nhỏ.



Bộ đội đặc chủng U Linh, bộ đội đặc chủng tinh anh nhất của Hoa Hạ, người có thể trở thành Đội phó, sao năng lực có thể kém được chứ?



Cho dù là đi cửa sau, nếu không có năng lực thật sự, đi cửa sau cũng sẽ bị đạp xuống.



Vạn Lỗi đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi.



Vương Khang vẫn luôn rất hưng phấn, nếu như không phải tình huống không thích hợp, anh hận không thể cởi quần áo ra để cho Phó Quân Hoàng ký tên lên trên đó.



Lúc máy bay hạ cánh, Phó Quân Hoàng cẩn thận ôm An Nhiên đang dựa vào người mình ngủ, cho đến khi máy bay lướt xuống, anh mới đánh thức An Nhiên.



Lúc An Nhiên mở mắt, trong đồng tử tràn ngập sự sắc bén.



Phó Quân Hoàng ngẩn ra: “Sao vậy?”



An Nhiên hơi nhức đầu day day huyệt Thái Dương: “Không sao, chỉ là mơ một giấc mơ không đẹp.” Chỉ là một giấc mơ không được đẹp mà thôi, giấc mơ đó đã cách cô rất xa, cô không cần phải sợ.



Phó Quân Hoàng gật đầu, bọn họ mới vừa xuống phi cơ liền thấy một tên đàn ông mặc trang phục huấn luyện của nước Mĩ đứng ở nơi đó chờ họ.



“Chào mọi người, tôi là Burt - người phụ trách tới đón mọi người, xin mời theo tôi.” Burt không quan tâm bọn họ có nghe hiểu hay không, dứt lời liền xoay người bước đi.



“Này, hành lý của chúng tôi...” Vương Khang có chút chần chờ hỏi. Vương Khang nói lưu loát một tràng tiếng Anh.



“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ đem hành lý của mọi người đến căn cứ, bây giờ mọi người chỉ cần đi theo tôi là được.” Dứt lời, Burt không nói câu nào nữa mà trực tiếp dẫn bọn họ đi.



Chỉ là bọn họ đi cũng không xa, trong phạm vi tầm mắt của bọn họ liền xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng.



“Mẹ nó chứ, không phải là lại ngồi máy bay nữa chứ?” Dinendian. Lơqid]on Trong lòng Ngốc Ưng châm chọc.



Lính của U Linh gần như đều biết nói chuyện bằng tiếng Anh thông thường, lúc thường ngày, bọn họ cũng có giờ học ngoại ngữ, không chỉ có tiếng Anh mà còn có tiếng Nga, tiếng Pháp vân vân, bọn họ đều từng học. Mặc dù không phải là rất lưu loát nhưng một chút nói chuyện bình thường thì bọn họ đều biết.



Quả đúng thật bọn họ phải đi bằng trực thăng, vốn dĩ tưởng rằng phải lâu sau mới đến nơi, không ngờ tới, cũng không lâu lắm, trong phạm vi tầm mắt của bọn họ liền xuất hiện một doanh trại, máy bay trực thăng lại không đáp xuống mặt đất, lúc bay cách mặt đất khoảng mười mấy mét, An Nhiên bọn họ bị người khác đạp thẳng xuống.



Burt không có bất kỳ báo trước nào liền trực tiếp đạp An Nhiên ngay gần đấy xuống máy bay, tức thì, Phó Quân Hoàng không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo!



Tầm mắt đám người Ngân Lang liền đặt trên người Burt, vậy mà Burt làm như không thấy, mặt anh lạnh băng, ban bố mệnh lệnh:



“Nhảy xuống, không thì lập tức cút về quốc gia của các người đi.”



Khóe môi Ngân Lang nâng lên một nụ cười châm chọc, nhìn nhìn mặt đất bằng phẳng phía dưới, giơ ngón giữa về phía Burt, sau đó liền nhảy xuống.



Ngốc Ưng và Liệp Báo, Ngân Lang đều làm động tác giống nhau rồi ngay sau đó liền nhảy xuống.



Chẳng qua cũng chỉ là độ cao mười mấy mét mà thôi, lúc huấn luyện ở trong bộ đội U Linh, ở tình cảnh không có bất kỳ phòng hộ nào mà nhảy xuống ở độ cao hai mươi lăm thước nha!



Sắc mặt Từ Chính, Vương Khang và Vạn Lỗi hơi tái đi, quả thật là bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, nhưng nếu như không nhảy thì phải đi về, bọn họ còn chưa làm gì đã để cho bọn họ đi về? Làm sao có thể!



Ba người không có bao nhiêu do dự liền trực tiếp nhảy xuống.



An Nhiên là người thứ nhất tiếp đất, cũng may là lúc máy bay đang không ngừng giảm độ cao xuống cô đã chuẩn bị sẵn sàng, bằng không thì cô không ngã chết cũng sẽ té tàn phế.



Sau khi Phó Quân Hoàng lăn trên mặt đất, đầu tiên là chạy đến bên người An Nhiên, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.



“Lão Soái ca yên tâm, không sao cả.” Ít nhất thì vẫn còn kém xa so với hạng mục huấn luyện của cô ở U Linh không phải sao?



Phó Quân Hoàng thấy An Nhiên không sao liền thở phào một hơi thật dài.



Khoảng đất bằng phẳng này đều là đống cát mịn, rất dày, ngã ở trên chỉ cần đúng tư thế thì sẽ không có chuyện gì.



“Mẹ nó, đừng để cho ông đây gặp được tên đó, bằng không đến lúc đó ông đây giết chết hắn!” Ngốc Ưng bò dậy từ dưới đất lên, chẳng qua là tư thế rơi xuống của anh không đúng, mới vừa rồi ăn một nắm cát.



“Bỏ đi, tôi thấy trước hết nên nói làm sao để sống sót qua nửa năm ở đây rồi hãy tính.” Nếu không phải bọn họ có trụ cột này, đây quả thực chính là ra đòn phủ đầu với bọn họ mà. Đáy lòng Liệp Báo nghĩ như vậy.



Nhưng tình trạng của ba người Từ Chính, Vạn Lỗi và Vương Khang có vẻ không được ổn cho lắm, mặc dù bọn họ không bị thương nặng gì nhưng cơ thể đúng thật là có chút thương tổn, chân của Vận Lỗi đã bị trẹo rồi.



An Nhiên nhìn chân của Vạn Lỗi, hơi nhíu mày, nếu như cô nhớ không lầm thì nhiều nhất năm phút sau huấn luyện của bọn họ sẽ bắt đầu.



An Nhiên đi ra từ bên cạnh Phó Quân Hoàng, trực tiếp sải bước đến bên cạnh bộ mặt sa sầm của Vạn Lỗi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, một tay cô cầm lấy chân của Vạn Lỗi, rồi sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đưa tay hung hăng vặn một cái!



A...



Tiếng kêu thảm thiết của Vạn Lỗi lập tức vang lên!



An Nhiên giật giật cổ chân anh ta: “Ừ, sẽ không có vấn đề gì, một lát nữa nếu cậu không chịu nổi thì lập tức liền rút lui thôi.” An Nhiên bỏ lại những lời này, một lần nữa quay về bên cạnh Phó Quân Hoàng.



“Bên kia, còn ngây ngốc ở chỗ đó làm cái gì! Còn không mau đến đây báo cáo!” Một tiếng hô to lập tức vang lên.



Tầm mắt của mọi người nhanh chóng hướng đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cách chỗ bọn họ không xa có một đám người đang đứng, một người thủ lĩnh trung niên mặc quân phục đang kêu về phía bọn họ.



“Đi!” Phó Quân Hoàng dứt lời, xoay người liền bắt đầu chạy về hướng bên kia.



Lần này, anh không nắm tay An Nhiên, đối với anh mà nói, bắt đầu từ bây giờ, tất cả hết thảy đều cần bảo bối của anh tự đến, anh càng giúp cô, người của cấp trên sẽ càng trừng phạt cô gấp bội, anh chỉ cần âm thầm bảo vệ cô thật tốt.



Vạn Lỗi cau mày, chân đúng là không còn đau như vừa nãy, chỉ là để cho anh rút lui? Đừng hòng!



Anh chịu đựng nỗi đau trên chân, đi theo bên cạnh Từ Chính, chạy đến hướng đại đội.



“Chào Huấn luyện viên! Bộ đội đặc chủng Hoa Hạ có mặt báo cáo!” Thân thể Phó Quân Hoàng căng cứng thẳng tắp, anh đứng ở trước người đàn ông trung niên, lớn tiếng hô.



Gã huấn luyện viên trung niên kia là người Mỹ, trước khi giải ngũ ông phục vụ cho Bộ đội đặc chủng Liệp Báo của nước Mỹ, sau khi giải ngũ liền làm huấn luyện viên của trường học thợ săn, chỉ biết danh hiệu của ông là Thợ Săn.



“Mấy người chậm nhất! Về hàng!” Thợ Săn lớn tiếng hô, đôi mắt giống như chim ưng găm thẳng trên người Phó Quân Hoàng.



Phó Quân Hoàng thản nhiên chống lại ánh mắt của ông, người phía sau Phó Quân Hoàng tự giác tiến vào hàng ngũ, khi các lính của quốc gia khác nhìn thấy An Nhiên đứng trong đội ngũ liền lộ ra ý cười xấu xa.



Lần này An Nhiên cũng không phải là phái nữ duy nhất sinh tồn trong này, nhưng cô tuyệt đối là người xinh đẹp nhất.



“Tôi là Thợ Săn - Huấn luyện viên của các người lần này, các người phải nhớ kỹ: Các người không phải là người, các người chỉ là con mồi của tôi, không muốn bị tôi bắt được ăn sạch, các người chỉ còn cách khiến mình trở nên lớn mạnh không ngừng! Các người có thể làm được không?”



“Có thể!” Đồng loạt trả lời nghiêm túc.



“Không, các người, không được! Nhất là người Hoa các người, càng không được!”



Mấy từ cuối cùng, nắm đấm của An Nhiên trong nháy mắt nắm chặt lại!




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK