Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngày Hàn Anh Nhật tứ quốc đang có trao đổi học sinh, đều được chú ý trên các tạp chí cùng bạn bè trên mạng, các loại tạp chí đối với cái gọi là trao đổi việc học đều được tán dương, trên mạng mọi người đều có những ý kiến trái chiều, có người nói là tốt, còn có người nói không tốt... Tóm lại, mọi chuyện đều có thể xảy ra.



Nhưng, khi mọi người đang bàn luận sôi nổi trên mạng thì có một người làm cho toàn bộ người trên mạng đều phát hoả.



Nguyên nhân tức giận không có gì khác, chính là xem thường học sinh của Ngân Dực!



- ---- “Tự cho mình là cao thủ của cờ, nhưng trong nháy mắt lại bị thua thảm hại”



Cờ cũng là một loại văn hoá lớn của Hoa Hạ, toàn bộ thế giới đều biết đến, nhưng lại đến Ngân Dực là sỉ vã, còn bị cho là thấp kém, cái này nhất định là đang kiếm chuyện.



Mà sự việc cũng chỉ trải qua như vậy.



Học sinh ở Ngân Dực có độ tuổi từ 14 tới 18 đều là học sinh trung học, chọn ra 17 người, cùng ba quốc gia Hàn Anh Nhật trao đổi rồi gom một nhóm lại thành một lớp, ngày đầu tiên học cùng nhau đều bình thường, nhưng sáng sớm ngày thứ hai, mấy người đó không chịu ngồi yên.



Ở Ngân Dực có một số câu lạc bộ khá nổi tiếng, cái này hầu như là cả thể giới đều biết, mà mấy người ngoại quốc này không coi ai ra gì vào buổi sáng tinh mơ đã đi dạo nhìn thấy người khác chơi cờ vua, liền lên tiếng coi thường:



“Không nghĩ tới, cờ vua của Đại hàn dân quốc chúng tôi, mà ở Hoa Hạ cũng có.”



Cái người nói chuyện mà không xem ai ra gì này là Lí Cùng Huân, hắn là hội trưởng của hội cờ ở đất nước hắn, nghe nói kĩ thuật đánh cờ của hắn rất cừ, những người ở độ tuổi ngang hắn không ai là địch thủ, thậm chí, hắn còn đánh bại không ít người có tiếng.



Khi hắn học trung học ở quốc gia hắn - Đại Hàn Dân Quốc, cờ vua là đại kì của Đại Hàn, hắn muốn đem văn hoá của quốc gia hắn phát triển ra bên ngoài.



Lí Cùng Huân tuy nói ngôn ngữ của chính quốc, nhưng mọi người ở câu lạc bộ không ít người biết tiếng Hàn, nghe hắn nói như vậy, một cô gái đang chơi cờ trong câu lạc bộ tức giận, vẻ mặt đỏ bừng, lưu loát nói tiếng Hàn mà trả lời lại:



“Cờ vua luôn luôn là của Hoa Hạ! Cái gì mà cờ vua là của Đại Hàn, vậy mà Hoa Hạ cũng có? Bạn có xấu hổ hay không?”



Người đi cùng Lí Cùng Huân, một cô gái cũng dùng tiếng Hàn để nói: “Người của Hoa Hạ có tố chất thật kém.”



“Có ý gì?” Bỗng nhiên, toàn bộ người của câu lạc bộ cờ vua đứng lên, trong đó mặc dù có nhiều người không hiểu tiếng Hàn nhưng theo ánh mắt cùng cử chỉ của cô gái đó, tất nhiên sẽ không có ý tốt.



Hàn Dạ Anh (tên cô gái người Hàn quốc) nhìn mọi người đang bùng lửa giận, “Chính là tố chất kém.”



“Đoạt đồ của nước chúng tôi, ở đó mà còn lớn tiếng.” Lí Cùng Huân chậc chậc lắc đầu. “Người của Hoa Hạ có tố chất kém thật.”



Có một nam sinh xông lên muốn đánh người, liền bị một người còn lý trí bước lên ngăn cản, “Không thể đánh, mình không thể ở trong này mà đánh, muốn đánh nhau cũng phải quang minh chính đại mà đánh nhau! Bằng không người Hoa Hạ chúng ta nhận là người có tố chất kém!” Người đó sử dụng Hán ngữ để nói, tên gây sự của Đại hàn cũng không rõ.



“Tôi muốn khiêu chiến các người!” Lí Cùng Huân cao ngạo nói, “Tôi muốn cho các người biết hiểu biết một ít, ăn cắp cùng chính gốc sẽ khác nhau như thế nào!”



Mọi người ở đây đều tức đến mất khống chế rồi, đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ cực điểm như vậy.



“Thế nào, các người không phải nói cờ vua là thuần tuý từ quốc gia các người hay sao? Các người đây là không thách đấu?”. Lí Cùng Huân cười nhạo, cùng giọng điệu châm chọc nói.



Hội trưởng của câu lạc bộ cờ không có ở đây, còn mấy người nòng cốt cũng không có, bọn họ đều là những người mới học qua bộ môn này, đối với Lí Cùng Huân bọn họ có chút biết hắn, khi hắn chưa đến gây sự, hội trưởng cũng nói với bọn họ nếu tên thích gây sự đó đến tìm mọi người khiêu khích, thì phải nhịn để chờ mọi người trở về.



Bọn họ không thể làm liều, bằng không, chỉ cổ vũ tên này sĩ vã bọn họ.



Nhưng nếu bọn họ tham gia, đến lúc đó không thắng mà thua, thì làm sao bọn họ ngẩng đầu lên được? Ngay khi bọn họ muốn đi ra thì có một giọng nói thản nhiên vang lên:



“Cờ vua vốn là của nước ta gì đó, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ biết.”



Chỉ thấy một thiếu nữ lạnh nhạt mặc đồng phục của Ngân Dực, con ngươi sâu thâm thẩm, làm cho người ta cảm thấy lạnh.



An Nhiên cầm trong tay quyển truyện cổ Grim đi tới, Tô Nặc người còn trong trạng thái mơ hồ, sau đó cùng Cố Hữu đi đến trước mặt Lí Huân, tiếng nói thanh thanh lãnh lãnh vang lên không có chút kinh sợ.



“Có người sẽ nói với cậu, cái của người khác mà nói là của bản thân? Cái này nếu tốt nói là tự tin có thừa nhưng còn xấu chính là không biết liêm sĩ.”



Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ Anh nghe nói vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cực kì khó coi, lúc Hàn Dạ Anh muốn lên tiếng thì có giọng nói thanh lãnh lại tiếp tục:



“Cùng người của Hoa Hạ so tố chất? Tôi hỏi cậu một câu, người của các cậu là người có tố chất sao? Người có tố chất là mỗi ngày đi nhìn văn hoá, xem văn hoá của những người xưa, tôi hỏi các người, các người không có học lịch sử khi ở tại quốc hay sao! Có phải toàn bộ trên thế giới này là của các người, các người sẽ im miệng, hửm?” Nói ra một hơi, lời nói luôn nhạt, biểu cảm không thay đổi.



Nhưng nhìn cô bình thản trong lời nói, mọi người xung quanh còn đang khẩn trương khi nghe xong thì nhiệt huyết tuôn trào.



“Bạn nói cái gì?” Hàn Dạ Anh lớn tiếng nói, lớn tiếng chỉ trích An Nhiên.



Ánh mắt có mười phần uy hiếp, không chút khách khí nhìn Hàn Dạ Anh, “Muốn thi đấu về đánh cờ, tôi đây xin chỉ giáo.”



“Bạn là người của câu lạc bộ cờ?” Sắc mặt của Lí Cùng Huân mười phần khó coi, người Hoa Hạ này thật ngông cuồng!



“Trình độ của tôi, làm sao có thể được vào câu lạc bộ cờ của trường, bạn muốn cùng người đứng đầu câu lạc bộ này thi đấu, trước hết thắng tôi rồi nói tiếp.” An Nhiên không để ý đến Lí Cùng Huân mà hướng đến bàn cờ, mọi người kinh ngạc nhưng cũng nhường một lối đi cho An Nhiên.



Cố Hữu cũng đi đến bên cạch An Nhiên, không nói một lời.



Mọi người bên trong câu lạc bộ cờ, đã có người nhận ra An Nhiên.



Người nổi danh ở Thất ban Phó An Nhiên, nghe nói gia đình nghèo khó, trong nhà rách nát không thôi, còn kiếm tiền bằng cách nhảy thoát y. Cô có thể thắng Lí Cùng Huân sao?



Có người muốn lên kéo An Nhiên trở về, không cần cô ở trong này làm ảnh hưởng, tuy rằng nhiều lời An Nhiên nói ra mọi người cũng tán đồng, nhưng đây là thể diện của Hoa Hạ cũng như là Ngân Dực, nếu thua, không biết chừng bọn người đó sẽ nói những gì.



Nhưng mà, mọi người còn chưa đụng được An Nhiên, thì bị Cố Hữu cản lại.

Cố Hữu, Cố thiếu gia, không ai dám chạm vào tiểu tổ tông này. Cũng vì điều này mà An Nhiên dẫn Cố Hữu theo bên người.



“Cùng Huân học trưởng, phải giáo huấn người con gái không biết tốt xấu này thật tốt.” Hàn Dạ Anh bị lời nói của An Nhiên tức đến muốn giơ chân, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.



Lí Cùng Huân hừ lạnh, ngồi đối diện với An Nhiên, khi hắn lên cờ, đùng một cái quân vua cùng quần pháo của An Nhiên bị vây một chỗ.



“Thua, cũng không nên khóc.”



Biểu cảm của An Nhiên luôn nhạt, “Cứ tự nhiên, chưa biết ai sẽ thua, chỉ sợ có người thua đến không đứng dậy nỗi.”



Lúc này, mọi người đứng ở trong câu lạc bộ, hận không thể đem toàn bộ chất xám cho An Nhiên mượn, chỉ cần cô thắng tên coi ai không ra gì đó, mọi người đều sẽ an tâm.



Đám nhà báo nhận được tin, mọi người đều chạy đến Ngân Dực, đám người có đợi có mâu thuẫn về học thuật, nhưng ngày hôm qua mọi chuyện về trong trạng thái tĩnh, tĩnh đến nỗi làm cho mọi người không biết viết gì.



Khi nghe đến ở Đại Hàn có người là chủ tịch hội cờ, bọn họ (báo chí) liền bừng bừng ý chí, cầm máy ảnh cùng ghi chép đến trường học.



Bọn họ tưởng rằng, người cùng Lí Cùng Huân kia thi đấu phải là hội trưởng của câu lạc bộ cờ hoặc là một thành viên nòng cốt nào đó, nhưng không hề nghĩ rằng, người ngồi đối diện Lí Cùng Huân kia, là một học sinh luôn có bộ mặt lạnh nhạt thường xuyên xuất hiện ở trang đầu có tạp chí Phó An Nhiên.



Phó An Nhiên có thể cùng Lí Cùng Huân người có trình độ quốc tế chơi cờ hay sao? Trời a, chẳng lẽ họ muốn cùng Đại Hàn phòng thủ, liền muốn đem “cặn bã” hi sinh sao?



Tuy rằng, mọi người thực vội, rất muốn hét lên, nhưng trong trường hợp như vậy chỉ biết im lặng đứng nhìn.



Lí Cùng Huân chơi cờ có điểm khi người, mỗi bước hắn đi, thời điểm hắn chuẩn bị ăn đối phương, quân cờ trên bàn phát ra một tiếng “kịch”, ánh mắt tràn đầy ý cười nhạo.



Mà An Nhiên thì ngược lại, biểu cảm của cô luôn lạnh nhạt như trước, cử chỉ của cô tao nhã khi đi mỗi quân cờ, phảng phất trong đó không phải là một trần đấu mà là đùa giỡn cùng một tên trẻ con.



Trên bàn cờ, ai là thợ săn, ai là con mồi, chỉ cần là những người chơi cờ lâu năm sẽ nhìn ra được.



Vương Thế Kiệt khi nghe được tin tức liền chạy tới, thời gian đã trôi qua được một nữa.



Tầm mắt của cậu không tự chủ nhìn trên gương mặt lạnh nhạt, trong đầu lại nhớ đến khi ở trong phòng bệnh, ánh mắt nguy hiểm của cô, cô gái này, thật đúng là không bình thường.



Đối với cờ vua, Vương Thế Kiệt có chút hiểu biết, ít nhất biết ngựa đi làm sao, tướng đi như thế nào, mà ông cụ nhà cậu coi như là cao siêu, chỉ thiếu một chút là có thể đi vào đội tuyển, khi nhìn thấy biểu cảm của An Nhiên, trong lòng kinh sợ một trận.



Phó An Nhiên này có vài phần giống ông cụ nhà cậu, bất quá khi nhìn thấy khí thế trên mặt cô, xem ra ông cụ nhà cậu còn kém vài phần.



Lí Cùng Huân sắc mặt bất động, nhưng đáy lòng lại vô cùng lo lắng.



Nhìn quân cờ trên bàn, đừng nói là thắng, chính là thua, nhất định là thua rất thê thảm.



Hắn dường như đã nhìn ra, cô chính là đang đùa giỡn với hắn, cô làm như không chút hiểu biết, cô không vội, cứ thong thả mà ăn xe của hắn, ăn pháo của hắn...



Cô giống như là có thể biết trước được bước kế hắn muốn đi như thế nào.



Mới đầu hắn cho là cô đi loạn, lại không nghĩ rằng, ngay từ đầu, cô liền bài trí bố cục, làm cho hắn tự mình nhảy vào. Cái này, có bao nhiêu tâm tư thâm trầm, cùng khả năng tính toán thế nào?



An Nhiên không để ý đến tâm tư rối loạn của đối thủ, cô mỗi bước đi đều đạm mạc, bĩnh tĩnh ăn con ngựa còn sót lại trên bàn cờ của hắn, sau đó từng bước ăn hết chốt, sĩ... Cô từng bước, từng bước ăn, chỉ còn quân vua còn ở lại.



Người xung quanh hưng phấn nhìn, ở mỗi bọn họ đều áp chế bản thân không cho hưng phấn làm hại đến cảm xúc, nhưng mọi người ở trong câu lạc bộ không ngừng kích động.



Mẹ nó! Phó An Nhiên cô gái này quá lợi hại, vậy là có thể hạ Lí Cùng Huân! Nếu không phải mọi người nói Lí Cùng Huân là người đứng đầu về thi đấu cờ, bọn họ nhất định sẽ cho rằng, đó là danh hiệu giả.



Lí Cùng Huân rất tức giận, cô có thể sớm là hạ hắn, nhưng tại sao bây giờ không chịu chiếu tướng? Hắn chỉ có thể cẩm một con cờ còn lại (Quân vua) là di chuyển tới lui.



Khi An Nhiên đem quân xe về phía trước, mới nhẹ giọng nói “Chiếu tướng.”



Tiếng nói lạnh nhạt vừa vang lên, ngay sau đó là tiếng hoan hô của học sinh Ngân Dực.



Không đến nửa giờ! Không đến nữa giờ Phó An Nhiên đã đánh lại Lí Cùng Huân, thần kì!



Người ngồi trong phòng chờ đợi kết quả - Hiệu trưởng, khi thấy được An Nhiên thắng, mới thở ra.



May mắn, may mắn là Ngân Dực thắng, bằng không thể diện của Ngân Dực không biết để vào đâu.



Sắc mặt khó coi cùng biểu cảm cực kì cứng ngắc, Lí Huân nói “Cảm ơn chỉ giáo.”, Bốn chữ này cơ hồ là hắn cắn răng nói ra.



Sắc mặt của An Nhiên như trước: “Lúc này biết được bản địa cùng ăn cắp khác nhau chỗ nào sao?”



Phốc xuy...



Tất cả học sinh Ngân Dực còn đang kích động, nghe được An Nhiên nói lời này, nhất thời toàn bộ đều cười cả lên.



Cái này Đại Hàn chửi bới Hoa Hạ, tự cao tự đại, xứng đáng bị cười.



“Trộm chung quy lại chính là mình, thật là nghiên cứu không ra.”. Mọi người xung quanh chợt cao giọng nói.



“Nhớ kĩ, cô ấy không phải là thành viên của câu lạc bộ cờ.” Mẹ nó, tức chết hắn.



“Nếu còn không phục, chúng ta có thể thêm một trận nữa.” Người trong hội cờ hiện tại đang hưng phấn, la lớn.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK