Trong phòng âm u, chỉ có ánh sáng mỏng manh loé ra từ màn hình TV.
Mộh bóng dáng cuộn tròn trên sofa, tầm mắt nhìn trên màn hình, gương mặt đờ đẫn, trong phòng vang lên tiếng nói từ trong TV phát ra.
“...” Thân ảnh nỗ lực khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng khi nghe tin tức phóng viên kia nói kết quả của người phụ nữ bị bắt, bóng dáng bỗng nhiên từ sofa đứng dậy, cầm chai bia trên mặt bàn lên, hung hăng đập về phía TV!
- - Bang.
Trong nháy mắt màn hình TV tối đen.
“Phó! An! Nhiên!”
“Hắt xì --” An Nhiên nhíu mày nhéo nhéo lỗ mũi có chút ngứa, lập tức tầm mắt lại nhìn về phía quyển sách.
Đây là tiết tự học, trên lớp cũng không có giáo sư, các học sinh đều thập phần tự giác học tập.
An Nhiên nhìn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ hơi mông lung, trời nhìn giống như muốn đổ mưa.
Từ lúc An Nhiên bị Diêm Tử Diệp mang đi đến khi cô trở lại trường học, cũng đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, không ai biết tin tức của cô, mà từ ngày đó cũng có lời đồn đại người đàn ông kia là kim chủ của An Nhiên, là người bao dưỡng cô.
Nhưng cũng có không ít người không tin, nếu người đàn ông kia thật sự là Kim Chủ của Phó An Nhiên, như vậy người đàn ông kia sao còn phải quỳ xuống trước mặt Phó An Nhiên, còn gọi cô là gia? Có bệnh?
Chuyện này quá khó hiểu đi, đây là ham thích tình thú của con ngươi, cô mang theo kim chủ của mình đến trường học thị uy, không thấy từ sau khi An Nhiên trả lại trường học, càng kiêu ngạo hơn sao? Cô cho rằng cô là ai? Bất quá cũng chỉ là một vũ nữ thoát y thôi.
Đối với lời đồn đãi đó không phải An Nhiên không nghe được, cô chỉ cảm thấy không cần thiết phải phí tâm vào mấy chuyện này. Trên đường, Sở An Tu cũng đi tìm cô, hỏi cô có cần hội học sinh ra tay hay không, nhưng đều bị cô ngăn lại.
Mấy người tầm thường đó, không cần thiết phải so đo với họ?
Chính mà đối với “tiểu thư nhà họ Phó” Mã Tịnh Như này, cô có chút hứng thú, ở trên địa bàn nhà họ Phó giải mạo người nhà họ Phó, cô gái này lá gan thật đúng là không phải lớn bình thường.
Sau khi An Nhiên trở lại trường học mới phát hiện, hiện tại lớp cao nhất đã thành dĩ vãng trong mắt các thiếu gia tiểu thư, bọn họ không có việc gì cũng thích chạy đến ban bảy nhìn, ngẫu nhiên có thể nói với Mã Tịnh Như mấy câu.
Mà tất cả chuyện này, Mã Tịnh Như đều ứng phó rất tốt, thậm chí có thể nói là, thuận buồm xuôi gió.
Tầm mắt của An Nhiên vừa dừng ở trên người Mã Tịnh Như, Mã Tịnh Như giống như có cảm giác bỗng nhiên quay đầu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Nhiên, vốn còn đang tươi cười biểu cảm bỗng nhiên lạnh xuống.
Ở trong mắt những thiếu gia tiểu thư kia, hiển nhiên Mã Tịnh Như đã trở thành đối tượng bọn họ cần nịnh bợ, nhưng ở lớp chúng, cô không không cần phải gặp làm gì, cũng không phải bởi vì cô giống như lời bọn họ nói, “bình dân” nháy mắt phất lên, mà Mã Tịnh Như làm nhiều chuyện rất khiến người ta phiền.
Ngột nhiên, cửa phòng học luôn luôn khép chặt đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, chỉ thấy chủ nhiệm lớp Tống Nhiệm Hoa đi đến, mà theo phía sau hắn có một gã học sinh, đầu cô ta cúi rất thấp, tầm mắt gắt dao nhìn mũi chân, một đầu mềm mại gần như che khuất gương mặt của cô ta.
Tống Vệ Hoa là một giáo sư vừa tốt nghiệp không lâu, tích cánh của hắn rất tốt, các nam sinh trong lớp đều làm bạn với hắn, tóc hắn hơi có màu bạc, còn mang một chiếc mắt kính, thoạt nhìn rất là thanh tú.
“Đến, các học sinh chúng ta trước tiên đặt bút trong tay xuống.” Tống Vệ Hoa đi lên bực giảng, âm thanh hơi cao.
Tầm mắt của mọi người đã sớm nhìn bóng dáng câu nệ đứng bên cạnh bực giảng, tuy không thấy rõ diện mạo của người nọ, nhưng đáy lòng các nam sinh cũng hiện ra một tia hy vọng.
Chỉ là nhìn bóng dáng kia rất giống mỹ nữ, cũng không biết khuôn mặt kia lớn lên trông thế nào.
An Nhiên cũng không để ý, cô tiếp tục mở ra cuốn đồng thoại ra, tiếp tục tinh tế Xem.
“Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, về sau mọi người phải giúp đỡ bạn học mới, biết không?” Tống Vệ Hoa ở trên bực giảng rất hữu ái nói.
“Tống ca thầy cứ yên tâm đi, chúng em luôn luôn rất yêu bạn học.” Một học sinh lớn tiếng hô.
Tống Vệ Hoa nở nụ cười, “Bạn học mới, em tự giới thiệu bản thân đi.”
Nữ sinh mặc một bộ áo gió màu xám bạc, phù hợp với chiếc áo màu đen da lông, chiếc quần màu đen, đan ủng, tóc dài màu đen mềm mại, toàn bộ thoạt nhìn chính là một mỹ nữ nhu nhược.
Chỉ là hiện tại mỹ nữ này khẩn trương cầm chặt góc áo bản thân, đầu vẫn cúi xuống như cũ, cô ta muốn ngẩng đầu nhìn nhưng chạm phải tầm mắt tò mò của mọi người, lại bất an cúi đầu xuống.
“Tôi...” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Tôi gọi...” Mọi người chăm chú nhìn làm nữ sinh khẩn trương không biết nên nói cái gì, đầu của cô ta càng cúi thấp, mơ hồ khẽ cắn môi dưới, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.
Trong phòng học đột nhiên vang lên một trận ồn ào, An Nhiên hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bực giảng.
“Bạn học không cần khẩn trương, chúng ta cứ từ từ, không cần nóng nảy.” Lúc hiệu trưởng giao đứa nhỏ này cho hắn, hắn chỉ biết đứa nhỏ này không phải nội hướng bình thường, phải khai thông thật
“Tôi...”
An Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, tầm mắt gắt gao nhìn bóng dáng kia, sau khi xác định bóng dáng kia chính là người trong lòng mình suy nghĩ, tiếng nói lạnh nhạt của An Nhiên đột nhiên vang lên trong phòng học an tĩnh: “Tô Nặc, sao cô lại đến đây?”
Vốn đầu nữ sinh kia còn cúi xuống đột nhiên ngẩng lên!
- - A!
Một đôi mắt trong suốt, gương mặt tinh xảo ngũ quan xinh đẹp!
Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, vốn nữ sinh câu nệ đứng ở bên cạnh bực giảng đã chạy tới trước mặt An Nhiên, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một tay ôm lấy An Nhiên, cô nhu thuận chà xát trong lòng An Nhiên, rồi sau đó mới nhỏ giọng trả lời vấn đề của An Nhiên:
“Đến tìm Tiểu Nhiên.”
Giọng nói dịu dàng mềm nhẹ! Nằm mơ! Cô gái này sinh ra là nữ thần trong cảm nhận của nam sinh! Bộ dạng xinh đẹp không nói, thanh âm còn dễ nghe như vậy!
“Phó An Nhiên, em biết cô ấy?” Tống Vệ Hoa có chút kinh ngạc, tất cả học sinh đều kinh ngạc.
“Uh, biết. Tô Nặc, giới thiệu bản thân.” Đối với cô gái này An Nhiên rất có kiên nhẫn.
Tô Nặc buông An Nhiên ra, tuy vẫn cúi đầu như trước, nhưng không còn câu nệ như lúc trước.
“Chào cả nhà, tôi tên Tô Nặc, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, Tô Nặc còn thập phần giống khuông giống dạng cúc nhất cung. (Câu này mình cũng không hiểu)
“Được, nếu Tô Nặc và An Nhiên đã quen biết, vậy các em hãy ngồi cùng nhau, được chứ?”
Tô Nặc mãnh liệt gật đầu, không có gì dị nghị trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh An Nhiên.
“Tiểu Nhiên, lâu rồi cũng không tới tìm tôi.” Cô ấy bắt đầu chỉ chích cô.
“Cho nên cậu liền tới tìm tôi, phải không?” An Nhiên mỉm cười.
Tầm mắt của Mã Tịnh Như không tự chủ được nhìn An Nhiên, sau khi nhìn đến nụ cười đơn thuần của Tô Nặc, bên môi gợi lên một ý cười độc ác...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn