Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người buôn lậu thuốc phiện nghe được lời nói của Bách Lí Lan, biểu cảm đột nhiên cả kinh, bọn họ bao vây lấy Bách Lí Lan ở bên trong, mười bảy người dùng tốc độ nhanh nhất làm phòng vệ có lợi nhất đối với bọn họ.



Tầm mắt của bọn họ nhìn trong rừng cây, nhưng mà xung quanh cực kì yên tĩnh, xung quanh ngoại trừ có tiếng gió thổi động vào nhánh cây, làm cho lá trên cành cây rơi xuống thì không còn âm thanh nào khác.



Bốp -----



Người đàn ông trung niên tát một cái không khách khí vào mặt của Bách Lí Lan!



“Tiện nhân! Cô cho rằng như vậy thì có thể chạy trốn sao?”



Bách Lí Lan bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiên sang một bên, khoé môi có một vệt máu, bị đánh đầu nghiêng qua một bên cũng không quay lại, bị mái tóc dài che lắp nửa mặt, con ngươi hiện ra một mảnh lạnh như băng.



Liếm liếm khoé môi bị rách, Bách Lí Lan đem máu loãng trong miệng phun ra.



Mọi người không nghĩ đến gã đàn ông trung niên động thủ, cấp trên phân phó, bọn họ đem Bách Lí Lan mang về, nhưng không được tổn hao một cọng tóc nào hết, nhìn xem thế nào tốt lắm, dấu tay trên mặt muốn giấu cũng không được.



“Lão Lí, ông điên rồi!” Một gã đàn ông gần người đàn ông trung niên nhất bắt được tay của lão ta, giận dữ nói.



Gã đàn ông trung niên, cũng chính là Lão Lí gạt bỏ tay của người nọ, vẻ mặt của lão trầm xuống làm cho người khác không hiểu cảm xúc của lão, “Bách Lí Lan, tôi mặc kệ hiện tại bây giờ cô muốn giở trò gì, thế nhưng nếu cô ở chỗ tôi mà đùa giỡn thì tôi nhất định sẽ giết chết cô!”



Gương mặt kiều diễm của Bách Lí Lan quả nhiên xuất hiện một cái dấu tay, cô ta ngẩng đầu, mái tóc dài có chút hỗn độn phía trước, con ngươi băng hàng, lạnh lẽo, “Tốt lắm, tôi nhớ kỹ ông.” Đây là lần đầu tiên cô ta tức giận nhất từ trước đến giờ, là lần đầu tiên nhận một cái tát.



Dám động vào người cô ta, tất nhiên thì phải chuẩn bị chết.



“Còn dám lớn tiếng!” Lão Lí hừ lạnh ra tiếng, “Tiếp tục đi, không đến nữa tiếng nữa chúng ta sẽ an toàn.”



Đám người An Nhiên luôn giấu trong rừng cây luôn quan sát động tác của bọn họ (đám người Lão Lí), lúc này Khỉ Ốm mang theo thông tin đã tra được đi đến.



“Lão Lí, lần này hành động người phụ trách chủ yếu là người lão luyện trong Tổ chức” Lâu “, nghe nói gã ta rất trung thành với người trung tâm Ám Ảnh.” Khỉ Ốm nói.



An Nhiên cũng không để ý tới việc này, cô lúc trước khi trùng sinh, thì không có tồn tại tổ chức “Lâu”, tất nhiên sẽ không có hứng thú.



Hiện cô muốn biết là Bách Lí Lan nói đến cùng là có ý gì, lão soái ca vì sao lại đột nhiên xuất hiện biểu cảm hoảng sợ như vậy.



Tay của An Nhiên nắm chặt tay của Phó Quân Hoàng, con ngươi yên tĩnh nhìn trên người của anh.



Cô muốn biết đáp án.



Phó Quân Hoàng không nhìn về phía cô, con ngươi tối đen, môi nhếch lên, anh biết là cô muốn hỏi cái gì, nhưng anh vẫn không biết nên trả lời cô thế nào, anh không thể nói.



“Bảo bối...”



“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ tìm hiểu.”



Nói xong, An Nhiên trực tiếp đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khỉ Ốm, cứ như vậy tự nhiên bước nhanh về phía đám người kia.



Trong tay của An Nhiên không có cầm súng, cô cũng không có mặc quân phục, mà là trang phục thông thường, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt yên tĩnh.



Khi mọi người nhìn thấy một cô gái nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng khẩn trương.



Ở chỗ này thì hẳn sẽ không có người xuất hiện, thế nhưng có một cô gái nhỏ lại xuất hiện ở đây, nói là không có vấn đề? Lừa quỷ hả!



“Cô là ai?” Lão Lí trước hết hỏi, bọn họ không chĩa súng vào cô, cứ nắm súng trong tay.



Một cô gái nhỏ trên mặt không có biểu cảm, yên tĩnh nhìn bọn họ, sau đó hướng tới bọn họ đi tới.



Bách Lí Lan nhìn thấy An Nhiên, khoé môi có một tia cười như không cười nhìn cô, trong một gương mặt nhỏ nhắn lại có một dáng dấp như thế.



“Nếu cô là còn dám bước lên phái trước, tôi liền bắn làm cho đầu cô thành tổ ong!”



Ngữ khí của Lão Lí lạnh lẽo, đừng nói là đối với đứa nhỏ bình thường, nếu là người trưởng thành nghe lời này của gã ta cũng sẽ sợ hãi đến hai chân nhũn ra, nhưng cô gái nhỏ kia lại giống như không nghe lời nói, tiếp tục bước tới chỗ bọn họ.



Nhóm người U Linh đang ẩn nấp trong rừng cây bất động nhìn An Nhiên đang nghênh ngang bước tới chỗ đám người kia, biểu cảm của bọn họ (nhóm người U Linh) được gọi là sợ hãi cùng thú vị, mà sự khẩn trương chiếm phần lớn.



Khỉ Ốm là người đầu tiên quỳ rạp trên mặt đất nhắm súng vào mi tâm của Lão Lí, đám người Ngốc Ưng cũng tự nhiên biết quan sát những người còn lại.



Mặc dù tiểu quái vật rất lợi hại, nhưng trên chiến trường chẳng phải là có thực lực tuyệt đối thì không bị thương, nếu tiểu quái vật bị thương dưới mắt của bọn họ, thì bọn họ sẽ ở trước mặt huấn luyện viên tự vận để tạ tội.



Ngay lúc này có một người kích động trong đám người buôn thuốc phiên cầm súng hướng tới An Nhiên nổ súng, An Nhiên phản ứng nhanh chóng rút khẩu súng lục bên hông ra, nổ súng trước, trực tiếp phế bỏ tay của người nọ.



“Tôi không muốn mạng của ông, tốt nhất là nên đàng hoàng đợi.” Tiếng nói bình tĩnh trong đó là sự hững hờ, nhưng khi An Nhiên nói lời này, ánh mắt của cô luôn rơi trên người của Bách Lí Lan.



Mọi người bị khí thế của An Nhiên làm khiếp sợ.



Bọn họ không nghĩ tới một cô gái nhìn vô hại như vậy lại có lực sát thương lớn như vậy.



“Nói mạnh miệng, nhưng sẽ làm chết người.” Lão Lí cười lạnh, “Nơi này, không phải là nơi cô nên đến.” Ông ta cũng không so đo đến việc người anh em bị thương, theo ông ta người anh em của ông ta là không đúng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không xứng đáng.



Ít nhất, nha đầu kia không muốn mạng của hắn?



An Nhiên chuyển động súng lục trong tay, “Tôi đến chỉ muốn hỏi một câu, hỏi xong liền đi.” Hiển nhiên là An Nhiên không đem Lão Lí để vào mắt, cô cứ tiêu sái tiến vào vòng vây, đi đến bên người Lão Lí, tầm mắt rơi trên người của Bách Lí Lan.



[ truyen cua tui đốt net ]

Trong đám người buôn lậu có ý muốn đi đến ngăn An Nhiên lại, nhưng người nọ vừa động thì bị Lão Lí ngăn lại.



Một tiểu nha đầu mặc dù là lợi hại, thì có thể làm gì? Ông ta nghĩ đến nhóm người kia không có khả năng lại phái một nha đầu như thế tới bắt bọn họ.



“Bách Lí Lan, nói với tôi, chuyện gì.” Trong ánh mắt của An Nhiên không chút dao động, ngay cả tiếng nói cũng nhàn nhạt, cô chỉ chơi đùa với khẩu súng trong tay, khí thế trên người làm mọi người xung quanh hoảng sợ.



Bách Lí Lan trực tiếp ngồi xuống trên một tảng đá trên mặt đất, khoé môi của cô ta còn mang theo ý cười, xem ra là cực kì thản nhiên tự đắc.



“Cô có ý gì? Tôi không hiểu.” Cô ta biết, nếu cô ta đem chuyện này nói cho Phó An Nhiên biết, thì Phó Quân Hoàng nhất định sẽ lấy mạng của cô ta (Bách Lí Lan)



Trong cuộc đời của Bách Lí Lan thì cô ta không có mấy người khiến cô ta kiêng kị, nhưng Phó Quân Hoàng là người đầu tiên làm cho cô ta biết thế nào là kiêng kị một người, cô ta có lý do tin tưởng, Phó Quân Hoàng sẽ không có lí do nào là giết cô ta.



An Nhiên nhíu mày, đối với tình huống như vậy, cô đã sớm nghĩ tới, “Phải không?” Nói xong, An Nhiên không nói thêm cái gì, trực tiếp xoay người bước đi.



Bách Lí Lan ngạc nhiên nhìn hành động của An Nhiên, theo cô ta, Phó An Nhiên không phải tới để cứu cô ta sao? Tại sao lại đột nhiên xoay người bước đi? Cô ấy (An Nhiên)... Chỉ là muốn tới hỏi cô ta (Bách Lí Lan)?



Đối với chuyện như vậy Bách Lí Lan trực tiếp bật cười, Phó An Nhiên này quả nhiên không bình thường, bằng không thì em trai bảo bối của cô ta không thích cô gái nhỏ này như vậy rồi.



Đối với hành động của An Nhiên đám người Lão Lí cũng tỏ vẻ khiếp sợ, bọn họ luôn cảnh giác với An Nhiên, khi cô không khách khí mà xoay người rời khỏi, thì tất cả bọn họ đều ngay ngẩn, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng thấy qua một ai mà vì một câu hỏi mà đuổi tới biên giới, hơn nữa tựa như Bách Lí Lan không trả lời câu hỏi của cô.



Ngay lúc đám người đó còn đang ngốc lăng, thì một trận súng truyền đến, bọn họ nhất thời cả kinh, khi bọn họ lấy lại tinh thần, thì phát hiện đã bị bao vây, có năm người bị trúng đạn ngã xuống đất, đều bị trúng đạn ở cánh tay, khả năng cầm súng của năm người họ không thể được nữa.



“Tiện nhân!” Trong nháy mắt Lão Lí hiểu được ý đồ của An Nhiên, đó là một cô gái nhỏ đánh lạc hướng chú ý của bọn họ, khi cô ta xoay người thì nhóm người bộ đội đã chuẩn bị tốt, chờ cô rời đi!



Nhưng mà ông ta vẫn phản ứng chậm nửa nhịp, khi ông ta phản ứng lại thì đám người của ông ta đã bị bao vây.



Phó Quân Hoàng một mặt lạnh lẽo cứng rắn tiêu sai bước tới chỗ của An Nhiên, cánh tay ôm lấy cô vào trong ngực, con ngươi đen thẳng tắp nhìn An Nhiên, lần này, An Nhiên cũng không ngẩng đầu nhìn anh, mà tầm mắt rơi trên người của Bách Lí Lan.



Lão Lí bắt lấy Bách Lí Lan giam cầm trong bản thân, một tay ông ta xiết cổ Bách Lí Lan, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm kinh hoàng, những người anh em của lão đều bị vây, giơ súng trong tay nhắm đến các thành viên bộ đội.



“Buông súng, tôi có thể tha cho các người.” Đáy lòng của Phó Quân Hoàng ẩn nhẫn lửa giận, con ngươi thâm thuý trong đó là sự hàn băng.



Súng trong tay của Lão Lí vẫn chĩa ngay thái dương của Bách Lí Lan, “Mày làm như tao là đồ ngốc? Nhưng mà tao không nghĩ đến, lần này lại phái Phó Quân Hoàng hành động, xem ra Bách Lí Lan đối với chúng mày mà nói là rất quan trọng.”



Phó Quân Hoàng bất động, nhóm người U Linh cũng bất động, bọn họ đang chờ thời cơ tốt để ra tay.



“Tao nghĩ bọn mày không muốn người phụ nữ này xảy ra chuyện chứ? Nếu chúng mày thả bọn tao đi thì tao sẽ giao người phụ nữ này cho tụi mày, thế nào?”



Mặc dù là cấp trên lệnh cho ông ta mang người phụ nữ này về, nhưng vì tính mạng của anh em, ông ta cần phải thả người phụ nữ này ra, bọn họ có thể bắn người phụ nữ này một lần thì cũng có thể bắt lần thứ hai.



“Cô ta chết hay sống thì đâu có liên quan đến tôi?” Phó Quân Hoàng lạnh lùng nói.



Mặc dù anh nhận được lệnh nói phải bảo về cô ta (Bách Lí Lan) không tổn hao một cọng tóc? Nếu anh tự tay giết Bách Lí Lan thì cấp trên cũng không cho người truy cứu, nhiều nhất là kỉ luật bọn họ, vậy thì đã xong.



Bách Lí Lan đột nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên cô ta không nghĩ đên Phó Quân Hoàng sẽ nói như vậy.



Nếu như cô ta đoán không nhầm thì người của cô ta đã cùng cấp trên của Phó Quân Hoàng bàn bạc, cấp lệnh cho anh bảo vệ cô ta chu toàn! Nhưng anh ta lại nói như thế, sống chết của cô ta cùng bọn họ không liên quan.



An Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, cô không nghĩ đến Phó Quân Hoàng lại nói như thế.



Cô đã xem xấp tài liệu kia, cũng biết được mệnh lệnh bên trong thế nào.



Từ trước đến giờ Phó Quân Hoàng đều phục tùng mệnh lệnh, nhưng lại nói ra lời như thế, An Nhiên càng thêm hiếu kì, anh muốn che giấu cô chuyện gì.



Bách Lí Lan nhìn biểu cảm của Phó Quân Hoàng, nháy mắt cũng hiểu được vì sao anh ta lại làm như vậy, chỉ vì vừa rồi cô ta nói những chuyện không nên nói.



Phó Quân Hoàng quả nhiên là người tính toán chi li.



Hiển nhiên Lão Lí cũng không nghĩ đến Phó Quân Hoàng lại nói như vậy, vẻ mặt của ông ta bỗng chốc kinh ngạc.



Uy danh của Phó Quân Hoàng bọn hắn đã sớm biết, Phó Quân Hoàng thành danh rất sớm, anh ta là người thứ ba nằm trong danh sách đen của bọn hắn, làm nghề này của bọn hắn thì không ai không muốn mạng anh ta (Phó Quân Hoàng), bởi vì năng lực của Phó Quân Hoàng quá mạnh, mấy lần ám sát đều không thành, thậm chí không ít bang phái đã bị anh ta diệt tân gốc rồi.



Sau đó bọn hắn đều tìm hiểu được, chỉ cần không đụng chạm với anh ta, thì anh ta cũng sẽ không chạm vào bọn hắn, trừ phi là mệnh lệnh của cấp trên bằng không anh ta cũng không động thủ.



Đã biết quy luật như vậy thì ai còn muốn tìm chết?



“Mày không sợ tao giết cô ta sao, đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ liên luỵ đến bọn mày?” Lão Lí giãy dụa.



“Người là do ông giết, thì có liên quan gì đến chúng tôi?” Tiếng nói thanh lãnh của An Nhiên vang lên, súng lục trong tay cũng không ngừng xoay tròn, biểu cảm nhàn nhạt, thế nhưng lại làm nhóm người U Linh không tự chủ nuốt nước bọt.



Mẹ nó! Tiểu quái vật là đang tức giận hay sao? Không phải chứ? Vậy đám người đó gặp xui xẻo rồi.



“Nếu tôi chết, Phó Quân Hoàng không thoát khỏi trách nhiệm.” Bách Lí Lan không lộ ra chút khiếp đảm nào, cô ta không thể chết, ít nhất là hiện tại không thể chết, lão Lí không dám giết cô ta, đám người của Phó Quân Hoàng không dám không cứu cô ta, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện thì gia tộc Bách Lí sẽ không buông tha Phó Quân Hoàng?



Con ngươi của An Nhiên xoạt một cái trở nên lạnh lẽo.



Khi nhìn thấy An Nhiên, Bách Lí Lan ngược lại cười càng vui vẻ, “Lão Lí, ông nói với ông chủ của ông, tôi không có hứng thú hợp tác với hắn, cũng không muốn trở thành kẻ địch của Phó Quân Hoàng, tôi chỉ muốn làm ăn, kiếm tiền mà thôi,” Khi Bách Lí Lan nói lời này thì tầm mắt nhìn trên mắt của Lão Lí.



Làm ăn? Hợp tác?



Bách Lí Lan cùng Lãi soái ca có hợp tác? Hợp tác trên phương diện gì?



“Bách Lí Lan, cô nói cô làm như vậy, không sợ tôi tức giận hay sao?” Tiếng nói của Lão Lí đột nhiên thay đổi, tiếng nói âm nhu mang theo một tia hững hờ cùng một tia quý khí, thế nhưng tiếng nói này cũng làm biểu cảm Bách Lí Lan thay đổi.



Khi An Nhiên nghe được âm thanh này, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người của Lão Lí.



Âm thanh này cô đã nghe qua, khi còn lúc quân huấn, là một trong đám người “Trộm mộ”, có mắt điện tử thì chính là tiếng nói như vậy.



Âm nhu mà lại biến thái.



“Vậy, anh đối với tôi như vậy, anh không sợ tôi tức giận sao?” Khí quanh thân Bách Lí Lan hoàn toàn thay đổi, mày của cô ta khẽ nâng, ánh mắt lạnh lùng, môi mím lại, khoé môi cười nhàn nhạt đã biến mất.



“Chỉ muốn mời cô đến làm khách ở đây thôi.” Tiếng nói kia tiếp tục vang lên.



Bách Lí Lan cười nhạo, “Làm khách? Đối đãi như vậy sao?”



Lão Lí nhìn Bách Lí Lan, vẻ mặt của lão ta dại ra, ánh mắt đăm đăm, giống như đang bị khống chế.



Đột nhiên, lão Lý quay đầu, tầm mắt của lão nhìn An Nhiên, “Tiểu An Nhiên của tôi, chúng ta lại gặp nhau.”



Khí quanh thân Phó Quân Hoàng bỗng chốc chuyển lạnh.



“Là anh.” Hiển nhiên An Nhiên nhớ ra hắn.



“Là tôi. Tiểu An Nhiên em lại lừa tôi như vậy, tâm của tôi rất đau.” Tiếng nói quyến rũ nhưng chứa đầy khó chịu, mà càng nhiều là sự uỷ khuất.



“Anh đang ở nơi nào?”



“Hửm? Tiểu An Nhiên em muốn đến tìm tôi sao? Nhưng làm sao bây giờ, tôi không thể nói cho tiểu An Nhiên biết tôi đang ở nơi nào, nếu không, em đem Nhân gia ăn đi.” Tiếng nói quỷ dị làm An Nhiên nhíu mày.



Người này không phải là người trong đầu cô.



Không phải là người đàn ông mang mặt nạ.



Chí ít theo cô, người nọ không có âm thanh biến thái như vậy, cũng không ẻo lả mà nói “Nhân gia.”



“Anh là ai?”



“Là ông xã tương lai của em.”



Vừa dứt lời, sau đó là một tiếng súng nổ lên, âm thanh ngã xuống của Lão Lí, mi tâm của lão có một chỗ thủng.



Trong lúc đó An Nhiên bước đến thi thể của Lão Lí, đang lúc mọi người kinh sợ, cô đưa tay trực tiếp móc mắt của lão, quả nhiên là một con mắt điện tử.



Sau lưng người này rổt cuộc là ai? Cô luôn có cảm giác, có người luôn theo dõi cô, không phải theo dõi họ Phó, mà là đang quan sát cô.



Nhóm người U Linh gần như cúng bái nhìn Phó Quân Hoàng, vẻ mặt của Phó Quân Hoàng cực kì bình tĩnh, chỉ là môi mỏng nhếch lên, anh đi tới bên người của Phó An Nhiên, lời nói giống như tuyên thệ:



“Em là của anh! Ông xã của em là anh!”



An Nhiên có chút ngạc nhiên.



Nhóm người U Linh toàn thể quỳ xuống (OTZ)

Có thể nói từ bà xã là một cái gì đó đáng sợ rồi! Huấn luyện viên ghen càng làm cho người ta sợ hơn!



Thấy An Nhiên không trả lời anh, anh gắt gao nắm tay của cô, hoàn toàn quên lực tay của bản thân, gần như là túm lấy cô, nếu như cô không cho anh đáp án, anh sẽ ấu trĩ lôi kéo như thế.



An Nhiên phù ngạch thở dài, uy danh của Lão soái ca anh đâu? Hình tượng của anh đâu? Anh không có đem theo sao? Đến cuối cùng anh có biết anh ấu trĩ thế nào không?



Lúc Phó Quân Hoàng đang chờ đáp án của An Nhiên thì nhóm người U Linh đã dùng tốc độ nhanh nhất bắt hết những người còn lại.



Bách Lí Lan ngoại trừ bị tát một cái thì không có bị thương, cho nên có thể nói là nhiệm vụ của bọn họ đã thành công hoàn mĩ.



Nhưng bọn họ không rõ, là huấn luyện rõ ràng có thể giải quyết chuyện nhanh hơn nhưng tại sao lại làm chuyện dài ra như thế.



Bách Lí Lan đã hiểu ra được chuyện xảy ra, anh ta là đang trả thù, trả lời câu nói của cô ta.



Tầm mắt của Bách Lí Lan nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi của cô ta xẹt qua tia không thể tin.



Thấy được Phó Quân Hoàng không nhúc nhích lấy cánh tay của An Nhiên, biểu cảm nghiêm túc cùng không thoả hiệp, được gọi là ngây thơ.



“Vì sao không trả lời anh?” Phó Quân Hoàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi.



An Nhiên muốn vỗ vỗ đầu anh, sau đó nói, “Lão soái ca, anh có thể không ngây thơ như vậy được không.”



Nhưng cô chỉ nghĩ như vậy thôi, khi đối mặt với Phó Quân Hoàng cô vĩnh viễn đều thoả hiệp, cô thở dài, trở tay nắm chặt lấy tay anh.



“Dạ dạ dạ, anh là người em yêu, em là bà xã của anh, sẽ không có người khác.”



Nghe được câu trả lời hài lòng, cả người của Phó Quân Hoàng tốt lên.



Anh hoàn toàn quên là xung quanh đây còn có người khác, anh nở nụ cời, là nụ cười... Đơn thuần, đơn thuần đến nổi làm nhóm người U Linh suýt nữa rớt hai mắt của bản thân.



Mẹ nó, quá ni mã, quá kinh sợ!



Người này chính là huấn luyện viên của bọn họ hả? Là một người chỉ cần liếc mắt một cái làm cho bọn họ chảy mồ hôi ròng ròng, là huấn luyện viên không chút tình người? Huấn luyện viên không chút tình người này sẽ cười? Người này có ngày cười như vậy? Đây có phải là sự kiện lớn của thế giới hay không!



An Nhiên cũng không vội hỏi Phó Quân Hoàng đang che giấu cô chuyện gì, sẽ đến lúc Lão soái ca sẽ tự nói với cô, cô không vội, chỉ cần chờ.



Phó Quân Hoàng không có dự định nói cho cô biết, theo anh, thời cơ chưa đến, nói cho cô biết chỉ làm cô thêm lo lắng, anh phải giải quyết hết mọi chuyện, đến lúc đó bảo bối sẽ không cần phải lo lắng.



Đối với hình thức sống của hai người này, Bách Lí Lan cảm thấy rất hứng thú, dây trói của cô ta đã được mở ra, cô ta đi đến bên người của Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên, ánh mắt dừng trên người của An Nhiên, cười nhạt:



“Cô không hiếu kì, muốn biết anh ta đang giấu cô chuyện gì sao?”



Ánh mắt của An Nhiên không nhìn cô ta, bàn tay lạnh của cô để vào túi áo của anh.



Bọn họ đã báo cáo cho cấp trên, con tin đã được giải cứu, máy bay trực thăng trong thời gian ngắn nhất sẽ đến đây.



“Phó An Nhiên, tôi nghĩ cô không thích bị người khác nói dối?” Bách Lí Lan thấy An Nhiên không nói chuyện, tiếp tục nói.



Cô ta không tin Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng có sự tín nhiệm tuyệt đối, không một ai có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người khác.



Con ngươi lành lạnh không chút khách khó nhìn trên người của Bách Lí Lan, “Cô có phiền hay không?”



Gương mặt tinh xảo của Bách Lí Lan đột nhiên lạnh lẽo.



“Tôi có thích bị lừa dối hay không, cùng cô có liên quan hay sao?” Mày của An Nhiên nhíu lại, “Nếu như cô không muốn chết, thì đi xa một chút.” Nếu không phải niệm tình ở sân bây cô ta giúp cô kéo dài thời gian, thì hiện tại cô sẽ không chút lưu tình nào là cho cô ta một phát súng.



Bách Lí Lan nở nụ cười, “Phó An Nhiên, quả nhiên cô rất giỏi.”



Phó Quân Hoàng hoàn toàn đem Bách Lí Lan thành không khí, anh chỉ toàn tâm toàn ý nắm chặt tay của An Nhiên.



Đột nhiên, một trận quạt gió vang lên, máy bay trực thăng đang đến đây.



Trên máy bay thả thang dây xuống, nhóm người U Linh theo trình tự lên máy bay, nhóm người buôn lậu cũng được mang lên, An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng đều lên máy bay trước, Bách Lí Lan đi theo sau Phó Quân Hoàng, cô ta nhìn An Nhiên leo lên máy bay, tiếng nói vang lên:



“Anh nói, cô ấy nếu biết chuyện của anh đang làm thì còn có thể tin tưởng anh như vậy sao?”



Biểu cảm của Phó Quân Hoàng không đổi, ánh mắt tiếp tục nhìn An Nhiên.



“Nếu Phó An Nhiên biết anh tồn tại ra sao, tôi rất rõ, thế nhưng tôi muốn biết nếu cô ấy biết được anh đang làm cái gì thì tôi nghĩ chuyện sẽ rất vui nha.”



“Làm sao cô biết được?” Thấy An Nhiên an toàn khi tiến vào cabin, anh mới nói ra câu đầu tiên.



“Làm sao mà biết hả? Tự nhiên biết được thôi.” Bách Lí Lan hướng về phía anh cười cười, “Tôi nghĩ người của tôi có thể tra được chuyện này, tôi nghĩ chuyện này sẽ không có mấy người biết chứ? Anh muốn che giấu, thì thủ đoạn phải nhanh gọn, đừng lộ ra nhược điểm, nếu không đến lúc bảo bối của anh biết, hậu qua chậc chậc.. Không thể tưởng tượng nha.”



Bách Lí Lan vừa nói xong, thì trên người được đeo dây an toàn, Ngốc Ưng lưu loát mang cô lên máy bay.



Biểu cảm của Phó Quân Hoàng rất lạnh, mà hai tay đặt bên hông cũng đồng thời nắm chặt.



“Huấn luyện viên, lên máy bay thôi.” Ngân Lang là người cuối cùng lên thang dây, thấy Phó Quân Hoàng ngẩn người, hắn nhịn không được mới nhắc nhở một câu.



Phó Quân Hoàng một tay vừa nắm thấy thang dây, máy bay cũng đã bay lên...



Khi Phó Quân Hoàng tiến vào cabin, phát hiện không khí trong cabin có chút quái dị, trong mắt mọi người đều lộ qua một cỗ mịt mờ lúng túng.



Phó Quân Hoàng vẫn không để ý đến nhóm người đó, anh xoải bước đến bên người An Nhiên, không e dè trực tiếp ôm lấy An Nhiên vào lòng, đầu tựa vào vai cô, nhắm mắt.



Nhóm người U Linh nhìn thấy hành động của lão đại như vậy, đều nhìn một người phụ nữ mặc áo blouse tỏ vẻ bi ai, cô gái tốt như vậy làm sao lại thích huấn luyện viên mặt than của bọn họ?



Ai... Mặt than còn chưa tính, trong lòng còn có tiểu quái vật, trình độ cuồng đến nổi bọn họ phải bó tay.



Bác sĩ Khúc cô vất vả rồi!



Xử lí xong tay của năm người bị thương xong, Khúc Tuệ Tuệ mới thở dài ra.



“Bác sĩ Khúc, nghỉ ngơi một lát đi.” Ngốc Ưng cầm bình nước trong tay đưa cho Khúc Tuệ Tuệ.



Theo Ngốc Ưng nhìn thấy, Khúc Tuệ Tuệ chính là bị kịch, thích huấn luyện viên còn chưa tính, thích rõ ràng như thế, huấn luyện viên mặt than của bọn họ cũng không có cảm giác, quả thực là... Làm cho người ta vô cùng thê thảm.



Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười nhận nước trong tay Ngốc Ưng, khi tầm mắt của ả nhìn Phó Quân Hoàng, thì biểu cảm hơi sững sờ.



Lúc này ả mới chú ý đến sự tồn tại của An Nhiên, thời gian trước ả bận đến muốn điên, không chú ý đến một nữ sinh tồn tại ở U Linh.



Ả tựa như đã gặp qua nữ sinh kia, trong thời gian ngắn ả không thể nhớ lại là ả đã gặp cô ở đâu.



Khúc Tuệ Tuệ nhìn An Nhiên hai lần, thời gian hai lần gặp không lâu, tất nhiên là không nhớ ra.



Khúc Tuệ Tuệ biết Phó An Nhiên, người mà anh gọi là bà xã, nhưng lúc ấy An Nhiên mặc một thân trang phục rằn ri, đầu đội mũ, mà lúc này cô lại mang trang phục bình thường, mái tóc mềm mại rối tung trên vai, với ấn tượng của ả là bất đồng, ả tất nhiên quên, quên An Nhiên.



Thế nhưng cái này cũng không cho thấy là An Nhiên không biết Khúc Tuệ Tuệ.



Tâm tình của An Nhiên hiện tại rất khó chịu, không có tâm tình quan tâm đến một người phụ nữ đang tỉ mỉ xem xét cô, cô buồn bực, đưa tay trực tiếp ngắc trên người Phó Quân Hoàng.



Phó Quân Hoàng cả kinh, bên hông tê rần, anh ngạc nhiên nhìn An Nhiên.



Nhìn thấy vẻ mắt khó hiểu của Phó Quân Hoàng, đáy lòng của An Nhiên đã khó chịu đến cực điểm, cô là sao quên Lão soái ca nhà cô là một người ngớ ngẩn trong chuyện tình cảm?



“Quân Hoàng, người đó là...?” Khúc Tuệ Tuệ uống một ngụm nước, ánh mắt lần nữa rơi trên người Phó Quân Hoàng.



Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vỗ vỗ An Nhiên, lực tay mạnh mẽ đặt ở hông xô kéo cô vào lòng bản thân, mày vẫn nhíu lại như trước.



Bảo bối của anh đang tức giận.



Hờn dỗi.



Anh trấn an cô, cảm giác được thân thể cô mềm mại, tầm mắt của anh mới nhìn Khúc Tuệ Tuệ.



Biểu cảm Khúc Tuệ Tuệ sửng sờ, ả chưa từng thấy Phó Quân Hoàng như thế, à không, ả đã gặp qua, chỉ là lúc nữ sinh này xuất hiện, ả mới nhìn thấy Phó Quân Hoàng như vậy.



Ả nhớ ra rồi, ả đã gặp qua nữ sinh này, lúc còn quân huấn, cô ấy chính là bã xã của Phó Quân Hoàng, là một cô vợ nhỏ là anh che chở.



“Vợ tôi.” Trả lời không thay đổi, biểu cảm cũng không đổi, đến ngay cả giọng điệu cũng không đổi.



Khoé môi cười của Khúc Tuệ Tuệ có chút cứng ngắc, nhưng ả vẫn lịch sự nhìn An Nhiên cười.



An Nhiên trực tiếp nép mình vào lòng của Phó Quân Hoàng, từ khi Bùi Thanh Dật trị liệu cho cô, cô đối với mọi người xung quanh càng cảnh giác, thậm chí còn có lúc cô ngẩn người.



Đối với An Nhiên như vậy, Phó Quân Hoàng không tỏ vẻ lo lắng chút nào, theo anh, bảo bối của anh sẽ đem mọi chuyện xử lí êm đẹp.



Khi An Nhiên mệt mỏi, thì chỉ cần có Lão soái ca bên người, thì mọi chuyện đều giao cho anh là được.



Đây là lần đầu tiên nhóm người U Linh nghe được Phó Quân Hoàng giới thiệu tiểu quái vật như vậy, vẻ mặt cực kì khôi hài, Ngốc Ưng còn quên là đang uống nước, đến khi nước tràn ra hắn mới tỉnh lại.



Mẹ nó! Rất kinh khủng!



Ngân Lang cười như một thằng ngốc nhìn Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên, theo hắn, trên thế giới này ngoại trừ huấn luyện viên thì không có ai xứng với quân chủ của hắn, không ai có tư cách đứng bên người quân chủ.



“Xin chào.” Khúc Tuệ Tuệ nhìn An Nhiên gật đầu.



Mày của An Nhiên không nâng lên, không nhận ra là có gật đầu hay không.



Không phải là lần đầu tiên cô gặp ả, trên tay cô có tư liệu của ả, tất nhiên cũng hiểu được tâm tư của ả đối với Phó Quân Hoàng, thậm chí đến người lãnh đạo trực tiếp của Phó Quân Hoàng muốn làm mai cho hai người này, cái này cũng đủ chứng minh là tình cảm của người phụ nữ này đối với Phó Quân Hoàng.



Tuy Khúc Tuệ Tuệ là một quân y, nhưng thân thủ của ả vô cùng tốt, thậm chí là không kém so với bộ đội đặc chủng, tuy là nếu so với nhóm người U Linh kém một chút, thế nhưng cũng được xem là đáng chú ý, An Nhiên không phải là người ai cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của cô.



Khúc Tuệ Tuệ đến đối diện Phó Quân Hoàng ngồi xuống, ả thành thục đem nước cho Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy.



Khoé môi của An Nhiên khẽ động.



Phó Quân Hoàng mở bình nước, đem miệng bình đến môi cô, ôn nhu nói, “Cái miệng nhỏ uống chút, mát.”



Động tác uống nước của Khúc Tuệ Tuệ bỗng chốc cứng lại.



An Nhiên nghiên đầu, ý muốn không uống, Phó Quân Hoàng nhìn môi của cô khô khốc, mày cau lại một chỗ.



Nhắm mắt lại An Nhiên chỉ thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, trên môi lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, lập tức một ngụm nước được truyền qua.



Nhóm người U Linh nhìn thấy phương pháp uống nước như vậy bỗng chốc há hốc mồm, sau này nếu ai nói huấn luyện viên của bọn họ là đầu gỗ, thì bọn họ liền cùng người đó đánh!



Này là cái quái gì vậy, nếu là đầu gỗ thì bọn họ sẽ trực tiếp đi tìm cái chết?



Bọn họ không đành lòng nhìn biểu cảm của Khúc Tuệ Tuệ.



Nhưng trong lòng của mọi người hiếu kì, vẫn lén nhìn.



Thế nhưng làm bọn họ ngạc nhiên là, khoé môi Khúc Tuệ Tuệ vẫn luôn mang theo nụ cười, cười thật nhu hoà, giống như chuyện phát sinh trước mặt không liên quan đến ả.



Tố chất này, năng lực chịu đựng này, quả nhiên người thường không thể so!



Bọn họ bó tay!



Chỉ là bọn họ không chú ý đến tay cầm bình nước của ả, các đốt ngón tay đã xiết chặt.



Anh thích nữ sinh kia đến thế sao? Hoàn toàn không quan tâm, tựa như muốn đem quan hệ của anh và cô ấy để cho mọi người biết.



Phó Quân Hoàng, lý trí, trầm ổn, là người máu lạnh, mà Phó An Nhiên lại làm cho anh không lí trí, không trầm ổn cùng nhiệt huyết tồn tại.



Ả, quả nhiên không thể chen vào được sao?



Con ngươi có chút ảm đạm, tầm mắt Khúc Tuệ Tuê không nhìn Phó Quân Hoàng, biểu cảm của ả nhàn nhạt, vẻ mặt thoạt nhìn cực kì nhu hoà, nhu hoà đến nỗi làm nội tâm của nhóm người U Linh bắt đầu rít gào.



Nếu cô khó chịu thì nói ra, cô đây muốn tiếp tục già mồm cãi láo, cô làm như vậy thì đến cuối cùng huấn luyện viên cũng không biết cô thích anh ta! (Xưng cô là do nhóm người U Linh nha.)



Ở một bên khác, Bách Lí Lan nhìn thấy mười phần kì thú, là tay ba nha, thật là kì thú.



“Tôi nói, các người muốn cùng ân ái thì cũng không cần ở trước mặt chúng tôi như vậy chứ?” Tiếng nói kiều mị kèm theo chút trên đùa, Bách Lí Lan dựa người trên vách cabin, trêu ghẹo nhìn An Nhiên.



Cô ta tựa như phá lệ với An Nhiên.



“Này... Cô đến cùng có muốn nói cho tôi?” Tiếng nói của An Nhiên nhè nhẹ, cô cũng không mở mắt, vẵn tựa vào lòng của Phó Quân Hoàng, biểu cảm nhàn nhạt.



Thân thể Phó Quân Hoàng hơi cứng lại, biểu cảm căng thẳng.



Bách Lí Lan vui vẻ, “Tất nhiên là... Không có.” Biểu cảm của Phó Quân Hoàng thật đúng là buồn cười.



Mắt hơi mở, tầm mắt của An Nhiên dừng trên người cô ta, giống như một mãnh xà đang nhìn con mồi cảm giác thật ----- không tốt!



Khúc Tuệ Tuệ có chút kinh ngạc nhìn An Nhiên, vừa rồi ả cảm giác được biểu cảm của nhóm người U Linh đột nhiên hiện lên sát ý như là đang đối với kẻ địch.



Vừa rồi ả cũng cảm giác được một dòng sát khí lạnh như băng bắt đầu hoạt động, ả không thể tin đó là của An Nhiên, một nữ sinh, một học sinh làm sao có thể có sát khí lạnh lẽo mà cường đại như thế.



Đó là người từ trong đám người chết đi ra, mới có hơi thở cường đại, làm sao có thể xuất phát từ An Nhiên người mà Phó Quân Hoàng che chở?



Bản thân của Bách Lí Lan cũng ngẩn ra, cô ta hít một hơi thật sâu, theo cô ta, bị An Nhiên nhìn dù sao cũng đỡ hơn là Phó Quân Hoàng.



Phó Quân Hoàng cũng không nói cho An Nhiên biết chuyện của Bách Lí Lan đang muốn nói, An Nhiên cũng không hỏi, cũng không cho người đi thăm dò, lúc này cô lựa chọn tin tưởng anh.



Lúc Bách Lí Lan rời đi, cô ta nhìn An Nhiên nói một câu: Chúng ta còn gặp mặt.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK