Vậy mà, đôi tay đặt ở bên hông cô chẳng những không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn.
Anh giống như có chút tức giận với việc cô không chuyên tâm, há mồm khẽ cắn môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt vọt thẳng vào.
Trong tròng mắt đen hiện lên một chút kinh ngạc, Ý nghĩ lúc đầu muốn đẩy anh ra cũng biến mất không thấy, trong lòng cô thở dài nắm vạt áo của anh, cùng anh dây dưa ở chung một chỗ.
Nhiệt dộ trong phòng từ từ tăng vọt.
Nhưng có một góc trong phòng nhiệt độ đạt dưới không độ C.
"Phó Quân Hoang!" Giọng nói tức giận vang lên lần nữa.
Lần này Phó An Nhiên đã nghe được là ai, Phó Văn Thắng! Là ông nội trên danh nghĩa của cô, ba của Phó Quân Hoàng!
Cô nhìn chắm chằm người đàn ông đang hôn rất nghiêm túc đó, lấy năng lực của anh, anh đại khái đã sớm biết bên ngoài phòng có người, như vậy mới vừa rồi anh để cô hôn anh, vậy chính là có mục đích, cho nên anh...
Cho nên anh tính toán ngả bài với người trong nhà!
Phó Quân Hoàng giống như không thấy được ánh mắt trách cứ của cô, cặp mắt thâm thúy như cổ đàm mang theo một chút vui vẻ không dễ phát hiện.
"Hô cái gì mà hô? Cũng hơn năm mươi tuổi rồi, ngày ngày la như vậy, không thấy mệt mỏi hoảng sợ sao." Giọng nói từ từ vang lên, "Được rồi được rồi đừng hôn nữa, nếu còn hôn nữa, ông già này sẽ ném cô nhóc kia ra nước ngoài."
"Câu nói cuối cùng kia rất có tác dụng, lúc Phó An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Phó Quân Hoàng đã nhanh chóng buông Phó AN Nhiên ra, ngay sau đó ôm cô vào trong ngực của mình, con ngươi nguy hiểm đen nhánh rơi vòa trên người cụ Phó.
Phó Văn Thắng kinh ngạc nhìn ba của mình, Phó Chiến.
Phó Chiến, cụ Phó, lão thủ trưởng của đế đô, mặc dù hiện tại đã về hưu, nhưng những người ngày ngày xuất hiện ở trên ti vi, đều sẽ đến đây báo cáo cái gì đó với ông cụ.
Bình thường cụ Phó thoạt nhìn cực kì nghiêm túc, nhưng ở trong mắt Phó An Nhiên, ông chính là một Lõa ngoan đồng cần người dỗ dành, một Lão Ngoan Đồng hết sức dễ dàng lấy được thỏa mãn.
Ở trong mắt Phó Văn Thắng một màn vừa rồi làm ông chấn động quá lớn, nhưng tại sao người cha ngoan cố bảo thủ đó, còn cởi mở hơn so với ông?
Đứa bé An Nhiên kia, trên danh nghĩa là con của Phó Quân Hoàng! Hành động mới vừa rồi của bọn họ, chính là loạn luân!
Dáng vẻ của cụ Phó hoàn toàn giống như không nhìn thấy ánh mắt của Phó Văn Thắng, ông cười híp mắt con ngươi hết sức nguy hiểm, có phần giống Lão Ngoan Đồng nói:
"Thế nào? Tức giận? Lão già này cho cháu biết, cháu không đấu lại được ông đâu! Chỉ cần ông nói một câu, cô nhóc An Nhiên kia phải ngoan ngoãn ngồi đợi ra nước ngoài cho ông đó." Giống như sợ cháu mình không tức giận, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Bên tai Phó An Nhiên nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của Phó Quân Hoàng.
"Nằm mơ." Hai chữ đơn giản của Phó Quân Hoàng, suýt nữa làm cụ Phó tức chết.
"Phốc." Bởi vì dựa vào trong ngực anh, giọng nói của anh vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Thấy vẻ mặt tiểu hồ ly đó cười vui vẻ, trong lòng cụ Phó một trận tức giận, "Nhóc con, con tốt xấu gì cũng phải có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các chứ, con bây giờ đã mười lăm tuổi, không nhỏ, nếu để cho..."
"Của cháu. Cháu giáo dục." Phó Quân Hoàng trực tiếp cắt đứt lời nói dông dài của cụ Phó, hoàn toàn không thấy cụ Phó bị tức giận mà nét mặt già nua đỏ bừng, ngược lại ánh mắt lại nhìn trên người Phó An Nhiên, con ngươi từ từ dịu dàng, "Cứ như vậy, rất tốt."
An Nhiên ho nhẹ một tiếng, trên gương mặt có một chút ửng đỏ mất tự nhiên, cô chui từ trong ngực Phó Quân Hoàng ra, đứng lên, thoạt nhìn cả người cực kì khéo léo, "Cụ, ông nội."
Bởi vì trên danh nghĩa Phó Quân Hoàng là ba của cô, cho nên cô đều coi Phó Văn Thắng và Phó Chiến là ông nội và cụ.
Khóe mắt Phó Văn Thắng hung hăng kích động, năng lực chịu đựng trong lòng đứa nhỏ này thật đúng là không phải lớn bình thường.
Thấy gương mặt Phó Văn Thắng không được tự nhiên, cụ Phó rất không khách khí cho con trai mình một cước, "Đức hạnh."
"Ba, bọn họ đây là đang..."
"Loạn luân?" Cụ Phó chống gậy, một gậy không chút khách khí rơi vào trên người Phó Văn Thắng, "Lúc nào thì ngươi trở nên cổ hủ như vậy? Cô bé kia và tên nhóc xấu xa nhà con có quan hệ máu mủ sao? Có quan hệ máu mủ với con sao? Không có sao có thể gọi là loạn luân!"
Phó Văn Thắng cũng không dám né tránh gậy của cụ Phó, cứ như vậy cứng rắn tiếp nhận một gậy, nhất thời phía sau lưng ông một trận nóng bỏng.
Trong lòng Phó An Nhiên thầm cho đểm khen ngợi cụ Phó.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng còn muốn ngưng trọng hơn mấy phần so với vừa rồi, anh đưa tay cầm tay An Nhiên đang buông thõng bên người, ánh mắt rơi vào trên người cụ Phó, giọng nói hơi có vẻ máy móc, từng chữ một vang lên:
"Chuyện của con, con sẽ giải quyết. Bảo bối của con, con để ý tới."
Ý bên ngoài tức là, người dư thừa, cút xéo.
Lúc đầu cụ Phó còn đang dạy dỗ con trai mình liền dừng gậy trong tay lại, con ngươi gần bảy mươi tuổi không chút nào vẩn đục, ông nhìn Phó Quân Hoàng, có chút nghiêm túc nói:
"Nghiêm túc?"
Phó Quân Hoàng mặt không biểu cảm nhìn cụ Phó, không nói.
Cụ Phó cảm thấy không thú vị không hề nói nữa, ngược lại tầm mắt rơi vào trên người Phó An Nhiên đang mỉm cười, "Nghiêm túc?"
Ánh mắt Phó Quân Hoàng rơi vào trên người Phó An Nhiên, con ngươi đen nhánh không hề chớp cứ như vậy nhìn cô, con ngươi sáng như sao, chứa đầy mong đợi và chút bất an.
Cô nhẹ nahngf cầm lại tay anh, con ngươi ôn hòa nhìn anh, cười nhạt:
"Nghiêm túc. Cả đời này, cũng sẽ chỉ có anh."
Cứ như vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt cứng nhăc kia, thả lỏng, độ cong khóe môi hiện lên rõ ràng, con ngươi vui vẻ càng làm ấm lòng người.
"Ừ, cả đời." Bảo hộ cô bình yên cả đời, anh vẫn luôn nhớ, cũng vẫn luôn thực hiện lời thề này.
"Cả đời cái rắm! Các ngươi đây là..."
"Câm miệng cho ba!" Một gậy không chút khách khí rơi vào trên người Phó Văn Thắng đang muốn giậm chân, cụ Phó thu hồi nụ cười trên mặt, ngược lại vẻ mặt nghiêm nghị rơi vào trên người Phó An Nhiên, "Cô nhóc, con phải nhớ kĩ năm đó ta và con đã nói cái gì?"
An Nhiên cười nhạt một tiếng, "Đương nhiên sẽ không. Chỉ là cụ à, con hy vọng, người cũng không nên quên, con đã nói cái gì."
Cụ Phó ngừng một lát, trong đầu vang vọng một câu nói:
... Người thương anh ấy, tất nhiên con sẽ gấp trăm lần.
Ngay từ lúc đó, cô cũng đã nói với ông, lập trường và thái dộ của cô.
"Đương nhiên, sẽ không."
Giữa hai người, như làm cho người ở chỗ này rơi vào sương mù.
"Ba, rốt cuộc hai người đang nói cái gì?" Phó Văn Thắng cau mày.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Cụ Phó giơ gậy lên đâng muốn cho ông một gậy, nhưng lại nghĩ quên đi, "Ba mặc kệ các con náo thế nào, hiện tại cũng nên thu lại rồi, mặc dù là công việc quan trong nhưng cũng phải đợi đến sau khi nha đầu kia trưởng thành, hiện tại đã bắt đầu thân mật, còn ra bộ dạng gì nữa!"
"Cháu..." Phó Quân Hoàng vừa muốn mở miệng, liền bị Phó An Nhiên giơ tay lên ngăn cản.
"Đã rõ, sau này chúng cháu sẽ chú ý." Phó An nhiên cười.
Phó Quân Hoàng có chút đáng thương nhìn Phó An Nhiên, mặc dù anh nhìn thế nào cũng đều tốt, nhưng anh còn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết, người trước mắt này là bảo bối của anh, một mình anh.
"Chuyện giữa chúng ta cần gì phải cho người khác biết?" Phó An Nhiên hướng về phía anh an tâm cười một tiếng.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng cũng dịu dàng hơn, hơi thở lạnh như băng trên người anh cũng từ từ giảm xuống.
"Được rồi, tên nhóc xấu xa, cháu tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, nhóc con cũng đừng vì chăm sóc nó mà để mình mệt nhọc. Ông và cha con đi trước."
Nói xong, cụ Phó cũng không chờ Phó An Nhiên đáp lại, trợn mắt nhìn Phó Văn Thắng đang rối rắm, bước chân trầm ổn rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Phó Văn Thắng cảm thấy cụ Phó muốn nói gì đó với ông.
Ông vãn chờ, nhưng cũng đã về đến nhà, cụ Phó vẫn im lặng một câu cũng không nói.
Người của Phó gia cũng là một cao thủ chịu đựng, nhưng đối mặt với chuyện của người trong nhà, Phó Văn Thắng vẫn thiếu kiên nhẫn.
"Ba, mới vừa rồi ba và Phó AN Nhiên nói bí mật gì? Giữa hai người đã nói cái gì?"
Cụ Phó chống gậy khẽ thở dài, "Năm An Nhiên tám tuổi đã sảy ra chuyện, con còn nhớ rõ không?"
Phó Văn Thắng sửng sốt, An Nhiên tám tuổi, đó là chuyện sáu năm trước, chuyện đó, làm cả Phó gia thiệt hại, làm sao có thể không nhớ?
"Không phải là...?"
"Sáu năm trước..."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn