Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên đứng trong hàng ngũ, tầm mắt dừng lại trên người của Diêm Tử Diệp, biểu cảm trên khuôn mặt không chút biến hoá, nhưng ánh mắt thanh lãnh chứa gì đó làm cho Ngốc Ưng không tự chủ lùi về sau một bước.



Tiểu quái vật cùng Huấn luyện viên quả thực rất giống nhau, ngay cả ánh măt cũng giống mười phần.



Khi Ngân Dực đang trong kì quân huấn không cho bất kì người nào đi vào, Diêm Tử Diệp này vào bằng cách nào?



Diêm Tử Diệp cũng không có làm gì, hắn đứng ở một nơi cách hàng ngũ xa một chút, tầm mắt dừng trên người An Nhiên, không hề chớp mắt, con người chứa tình cảm nhìn An Nhiên.



Ngốc Ưng không có nghĩa vụ đi hỏi chuyện Diêm Tử Diệp, nhiệm vụ chính của bọn họ chính là huấn luyện đám học sinh Ngân Dực này cho tốt, những việc khác bọn họ không quản, tuy rằng, hiện tại hắn (Ngốc Ưng) hận không thể lấy súng ra bắn trực tiếp vào tên này (Diêm Tử Diệp).



Tiểu quái vật suýt chút nữa chết trong tay người nay, toàn bộ thành viên của U Linh đều biết, khi thấy huấn luyện viên không bình thường, suýt chút nữa phát điên.



Học sinh ở Thất ban đối với Diêm Tử Diệp có chút ấn tượng, thời gian trước người này đến lớp tìm An Nhiên, còn quỳ gối trước mặt cô, kêu cô là “gia”, nhưng nhìn người đàn ông rất có khí chất đến cùng muốn làm gì, hắn đến đây muốn làm gì?



Ngày đó, Ân Thiến Tuyết bị thuộc hạ của người đàn ông này mang đi, từ đó về sau có một thời gian Ân Thiến Tuyết, cũng không lâu lắm, bệnh cũ của Ân Thiến Tuyết tái phát, nhưng cũng không biết Ân Thiết Tuyết đi nơi nào, mà Mã Tịnh Như có liên quan kia cũng không thấy.



Không có mệnh lệnh của huấn luyện viên, không ai dám lên tiếng, mặc dù bọn họ tò mò muốn chết.



Tầm mắt Cố Hữu không tự chủ nhìn An Nhiên, cậu biết người đàn ông đó, tuy rằng giữa bọn họ không có tiếp xúc qua, nhân cậu cũng xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó.



Diêm Tử Diệp, người nguy hiểm nhất Hoa Hạ, hắn bị đuổi bắt, đồng thời lại bảo vệ, có một cái mâu thuẫn tồn tại như vậy.



Người đi theo Diêm Tử Diệp đem một cái ghế xếp đặt phía sau Diêm Tử Diệp, tầm mắt Diêm Tử Diệp vẫn như trước nhìn An Nhiên, rồi sau đó chậm rãi ngồi xuống.



Đã bao lâu hắn không chính mắt nhìn Gia?



Trong khoảng thời gian này, hắn không thiếu thời gian gặp cô, nhưng đều bị người khác cản trở, cho nên bây giờ dù vết thương của hắn không ngừng, bọn họ không cho phép An Nhiên, hắn lại càng muốn gặp, càng muốn gặp, hắn lại điên cuồng, không có ai có thể ngăn cản hắn.



Diêm Tử Diệp biết người phá rối hắn chính là người của Phó Quân Hoàng, mặc dù là vậy, hắn (khi Diêm Tử Diệp nói về Phó Quân Hoàng) chỉ có thể đứng nhìn.



Hắn luôn biết thế lực phía sau của họ Phó, càng biết Phó Quân Hoàng lợi hại như thế nào, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói, mặc dù cùng họ Phó chống lại chính diện, hắn cũng không xong, hắn hiên tại chỉ muốn, chỉ muốn gia, chỉ cần gia của hắn.



Biểu cảm Ngốc Ưng tuy rằng bất động, nhưng nội tâm hắn bồn chồn, hắn sợ cái người điên phía sau bỗng nhiên phát điên ở trước mặt mọi người mà cướp người, lý luận của người điên không thể hiểu nỗi, thời thời khắc khắc hắn muốn bảo trì cảnh giác.



Sắc mặt An Nhiên cũng rất nhạt, nếu Diêm Tử Diệp muốn làm gì hẳn là hắn đã làm từ sớm, không chờ tới bây giờ.



Chính xác là Diêm Tử Diệp đến đây lúc này chỉ muốn tận mắt nhìn An Nhiên, thấy cô có phải phục hồi tốt chưa, tình trạng của cô ra sao.



Ngốc Ưng luôn cảnh giác nhìn thấy một người đang hướng tới hắn, thân thể hắn bổng nhiên căng thẳng người cũng đứng thẳng lên, hơi thở xung quanh cũng thay đổi.



Mọi người thấy sự biến hoá của Ngốc Ưng, mà họ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục bước tới gần bọn họ, mọi người không tự chủ được xẹt qua một tia hâm mộ, trong mắt các nữ sinh đều hiện trái tim.



Người đàn ông này thật đáng ngưỡng mộ! Muốn mặt có mặt, muốn thân hình có thân hình, muốn có bao nhiêu khí thế thì có bấy nhiêu khí thế, anh ta cái gì cũng có, anh ta không nói lời này bước tới chỗ của bọn họ, mọi người không tự chủ được đứng thẳng người.



An Nhiên đứng ở đầu hàng của hàng thứ nhất, Phó Quân Hoàng liền đứng trước mặt cô, tầm mắt vẫn không nhìn của An Nhiên, ánh mắt sắc bén giống như của loài chim ưng nhìn Diêm Tử Diệp đang ngồi ở sân thể dục, khí thế quanh người trở nên nghiêm nghị lạ thường, đáy lòng của Ngốc Ưng cảm thấy run rẩy mấy phần, huống chi đám học sinh bình thường này.



Khi thấy Phó Quân Hoàng, đáy lòng của An Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, thế nhưng lại nghĩ đến đám người Ngốc Ưng đều ở nơi này, cô cũng cảm thấy bình thường trở lại.



Đám người ở U Linh không ở đó thì huấn luyện viên cũng không có tác dụng gì cả.



Nhưng thấy hành động có chút ngây thơ của Phó Quân Hoàng, đáy lòng An Nhiên xẹt qua một tia ấm áp, người đàn ông này dùng một phương thức đặc biệt để nói cho cô biết:



đọc truyện cùng❊http://tr

uyencuatui.Net/Anh luôn ở cạnh em. Không sợ.



An Nhiên làm sao mà có thể sợ? Cô chưa bao giờ sợ kẻ nào, huống chi là Diêm Tử Diệp một tay cô nuôi lớn?



Diêm Tử Diệp cũng không né tránh, con ngươi cuồng nhiệt thẳng tắp chống lại ánh mắt của Phó Quân Hoàng, biểu cảm của hắn không thay đổi, vẫn ngồi yên trên cái ghế xếp, tầm mắt tiếp tục dừng trên người An Nhiên.



Đứng sau lưng Diêm Tử Diệp là bốn gã thân tín nhất của hắn, vẻ mặt của bọn hắn khi bước vào Ngân Dực đã căng thẳng lợi hại.



Bọn họ luôn làm việc trong bóng tối, từ trước đến giờ đều không phạm vào bộ đội, khi nhìn thấy là chuyển hướng khác mà đi, thế nhưng, lần này bọn họ lại quang minh chính đại tiêu sái bước vào, Phó Quân Hoàng đang đứng thẳng tắp kia mà một bộ đội con nhà nồi, nghĩ lại, bọn họ liền bỡ ngỡ, huống chi là đối mặt chính diện cùng Phó Quân Hoàng.



Quanh thân Phó Quân Hoàng phát ra hơi thở lạnh, sau lưng là hiệu trưởng cùng vài người chủ nhiệm đang nhìn người đàn ông ngồi ở ghế xếp, nhất thời ngẩn ngơ toàn tập, Diêm Tử Diệp này chính là một vị Diêm Vương, bọn họ khi nào chọc tới?



Nhất thời mọi người ở Ngân Dực nguyên bản đang khí thế hùng hổ, lại tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, cuối cùng lựa chọn yên lặng đứng ở phía sau Phó Quân Hoàng, không nói gì cũng không có hành động nào.



Bọn họ nhìn ra được, Tổng quản lí cùng Diêm Tử Diệp nhất định có vấn đề, còn là vấn đề không nhỏ, bọn họ không nên đi làm vật hi sinh, chỉ nên đứng xem là tốt rồi.



Ngốc Ưng hiện không biết thao luyện cái gì tiếp theo, hắn trơ mắt nhìn Khỉ Ốm cùng Báo Đốm và vài người nữa đang tán ngẫu, trơ mắt nhìn Thổ báo tử đang dùng thủ ngữ nói với hắn, hắn liền muốn đánh người.



“Tiếp tục” Phó Quân Hoàng đứng gần khoảng cách với An Nhiên, tiếng nói trầm ổn mạnh mẽ, mà hai chữ này làm không khí khó hiểu trở nên lắng xuống, giọng nói rất có mê lực mê hoặc?



Ngốc Ưng không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì.



“Mọi người đứng thẳng cho tôi! Nếu có ai nghiêng ngả, liền chạy 20 vòng!” Ngốc Ưng cơ hồ là hét lên, đến cuối thậm chí còn bị hơi vỡ giọng.



Lực uy hiếp của huấn luyện viên cực lớn, nhìn xem, chỉ vài phút ngắn ngủi như vậy, hắn sợ đến nỗi vỡ giọng.



Hiện tại có học sinh nào dám lơi lỏng? Mặc dù cực kì tức giận người ngồi sau lưng huấn luyện viên nhưng bây giờ lãnh đạo trường đứng ở đây, nếu bọn họ còn cười, thì mấy vị lãnh đạo đứng ở đây hẳn là mất hết mặt mũi, sau này họ sẽ gây khó dễ gì cho bọn họ đây?



Cái này không cần Ngốc Ưng hét lên, bọn họ tự nhiên sẽ đứng thẳng người, hai tay áp sát đùi, hai chân khép chặt, cẳng chân căng tới mức thẳng tắp, thân thể hơi nghiên về phía trước, cái này chỉ cần có người đẩy nhẹ một cái có thể sẽ bị tiếp đất.



Biểu cảm của An Nhiên không buông lỏng, tố chất của cô vẫn vậy, nhưng đứng ở tư thế quân đội này, dù là ai nếu đứng với tu thế này lâu như vậy, trong thời gian dài trên trán của An Nhiên toát ra không ít mồ hôi, thân thể có chút run.



Bịch ----



Có người té lăn trên đất.



Người té trên mặt đất là một nữ sinh trong ban tên là Lí Vi, là một cô gái tiêu chuẩn, dung nhan khả ái, ngày thường cô cực kì yêu cười, đối với người ở Thất ban rất tốt, không ai không yêu thích người có tâm hồn đơn thuần cùng một cô gái thích cười? Cho nên khi cô té xỉu, người ở Thất ban đều rối loạn.



Hiển nhiên, trong này không có ít người muốn mượn cơ hội này để hoạt động riêng.



“Sợ cái gì! Đứng ngay ngắn cho tôi! Tôi muốn thấy ai động đậy, đến lúc đó người đó đứng tư thế quân đội một mình cho tôi!” Ngốc Ứng một tay nắm lấy Lí Vi đang nằm trên mặt đất nâng lên, quay đầu lớn tiếng nói với đám người đang xao động.



Cái nhóm cải nhỏ này, nhớ ngày mà bọn họ bị huấn luyện ở U Linh, gặp phải súng thật đạn thật, đứng tư thế quân đôi, mặc kệ là trước hay sau cách bọn họ 10cm có một cây tre nhọn, chỉ cần có người té xỉu chỉ có thể nhận một kết quả đó là cây tre nhọn xuyên qua, chết.



Nhớ ngày có hạng mục huấn luyện của bọn họ, thật là biến thái, nhóm cải nhỏ ở phổ thông này ngay cả đứng tư thế quân đội cũng không chịu nỗi, còn chưa đứng được hai giờ đã ngã một người, nếu đứng đây cả một ngày, chắc là té xỉu hết?



“Thế nào? Có thể kiên trì sao?” Ngốc Ưng đem Lí Vi qua một bên, thấy mặt của cô tái nhợt, đáy lòng xẹt qua một tia không đành long, nhịn không được mở miệng hỏi.



Năm nay Lí Vi mới thi vào, trước đây cô không học ở Ngân Dực, khi mới bước vào Ngân Dực cô có suy nghĩ chính là không tồi, khai giảng không đề cập đến quân huấn, cô không biết đến chuyện này, quân huấn này vào cuối tháng 11? Sao trường học này lại chơi như vậy?”



Lí Vi ồ ồ thở, toàn thân vô lực dựa trên người Ngốc Ưng, Ngốc Ưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đem cô qua bên sân thể dục để cô nghỉ ngơi tốt.



Cô gái này có phải khó chịu đến nói không nỗi, quả nhiên là chạy xong lãng phí thể lực không ít?



Không biết có phải phản ứng của Li Vi có hiệu ứng quá lợi hại, sau lúc Lí Vi té xỉu, lập tức có vài người cũng ngã xuống.



Nhóm người đang đứng ở tầng thượng của Ngân Dực đều đen mặt, đùa giỡn như vậy sao? Học sinh năm nay xảy ra chuyện gì?



Sắc mặt Phó Quân Hoàng không thay đổi, nhìn Ngốc Ưng dìu Lí Vi, đám nữ sinh này cũng lại đó ngồi.



Có người muốn làm theo, Ngốc Ưng lên tiếng: “Nếu ai mà nghĩ đến té xỉu nữa, tôi sẽ giúp người đó té xỉu triệt để.”

Lời nói này của Ngốc Ưng rất có hiệu quả, ít nhất, trong thời gian ngắn, không ai “té xỉu”.



Đám người Lí Vi ngồi ở cách vị trí của Diêm Tử Diệp không xa, Lí Vi thật khó chịu, nhưng có nhiều nữ sinh với danh nghĩ té xỉu đều vây quanh Diêm Tử Diệp, hỏi hắn tới đây làm gì.



Diêm Tử Diệp không để ý tới đám nữ sinh này, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi An Nhiên.



“Anh đến tìm nữ thần sao?” Trong đó có một nữ sinh theo ánh mắt của hắn nhìn, cô thấy An Nhiên, có chút tò mò hỏi.



Tầm mắt Diêm Tử Diệp dừng trên người của vị nữ sinh đó.



“A, tôi nói chính là Phó An Nhiên, cô ấy rất lợi hại trong trường chúng em, hằng năm đều lấy học bổng, hơn nữa cờ vua của cô rất tốt, khí chất của cô rất lạ, nhưng đối với người khác rất tốt.” Nữ sinh thấy Diêm Tử Diệp có chút phản ứng, nói sự tình của An Nhiên.



Ánh mắt của Diêm Tử Diệp xẹt qua một tia mềm mại, gia của hắn luôn rất lợi hại, không có ai đủ siêu việt như gia của hắn.



“Đúng rồi, anh cùng nữ thần có quan hệ như thế nào? Tôi nhớ lần trước anh gọi nữ thần là gia.” Nữ sinh kia không bỏ ý định tiếp tục hỏi, cô cảm thấy người đần ông này là lạ, nếu không phải nữ thần cùng người đàn ông này tuổi tác kém nhau lớn, cô nhất định cho rằng người đàn ông này ái mộ nữ thần.



Diêm Tử Diệp hơi sốc, hắn cùng Phó An Nhiên trong lúc đó là quan hệ thế nào?



Hắn cùng Phó An Nhiên không có quan hệ, hắn cùng linh hồn trong thân thể của An Nhiên mới có quan hệ, cô là nữ nhân hắn yêu, là tình cảm chân thành cả đời của hắn, nhưng tại sao hắn, lại chút nữa muốn lấy mạng của gia.



Hắn triệt để chặt đứt liên hệ duy nhất cùng gia.



Sẽ không thể tha thứ cho hắn, hiện tại mặc dù bản thân hắn còn không tha thứ cho chính mình, huống chi là không thể chịu đựng được phản bội gia?



Hắn đã vì bản thân giải thích chuyện năm đó không phải là hắn làm, nhưng khi hắn nghe nội dung của đoạn ghi âm, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, năm đó bản thân hắn tại sao lại đáng sợ như vậy.



Thấy Diêm Tử Diệp không trả lời, nữ sinh kia cũng bắt đắc dĩ nhún vai, hiển nhiên vị này là một người đàn ông tuy đẹp nhưng lại lãnh khốc.



Báo đốm đang huấn luyện cách đó hơi xa, tầm mắt không tự chủ rơi vào Phó Quân Hoàng, bọn họ sợ huấn luyện viên nhất thời không kìm được tức giận mà đem súng bắn Diêm Tử Diệp.



Bắn Diêm Tử Diệp không phải là không được, nhưng với điều kiện là không phải ở trước mặt của đám học sinh, bằng không chính là để lại một cái nhược điểm, đến lúc đó bọn họ cũng không tốt hướng về phía trước giao đầu?



Bọn họ muốn chơi đùa liền cùng nhau chơi, không thể quang minh chính đại lại đến, trừ phi bọn họ bắt hắn tận tay.



Bọn họ không suy nghĩ nhiều, đến giờ cơm trưa, đến khi bộ đội tự giải tán, Phó Quân Hoàng không làm ra hành động vượt mức nào, mà Diêm Tử Diệp từ đầu đến cuối đều ngồi tại chỗ không nhúc nhích mảy may.



Nháy mắt Ngốc Ưng hô nghỉ, có nhiều người lên tiếng than, đùi của bọn họ đã tê rần, ngay cả động tác nghỉ, bọn họ cũng không làm được.



Biểu cảm của An Nhiên không tốt, Phó Quân Hoàng ở một bên nhìn mà đau lòng, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi, đáy lòng cũng đau đau.



Mấy ngày nay, bảo bối của anh chịu bao nhiêu khổ.



Diêm Tử Diệp ngồi ở sân thể dục, nhìn thấy An Nhiên theo đội rồi ri, biểu cảm của cô lạnh lùng, cuối cùng thấy cô lẫn vào trong đám người.



Bộ đội xếp hàng tiến vào căn tin, ghế đều được để xuống, mọi người đi vào, thân người thẳng tắp, đến khi Phó Quân Hoàng hạ lệnh ăn cơm, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.



Béo ca hôm nay rất cao hứng, bởi vì cậu ta không phải là người te xỉu, khi quân huấn chưa bẳt đầu mọi người trong ban đều đánh cược, nói rằng cậu là người té xỉu đầu tiên.



Cũng ngay lúc cậu muốn tìm nữ thần để khoe, thì phát hiện không thấy An Nhiên, “Kì quái, cô gái này là thần a, không ăn cơm, thể lực buổi sáng đã tiêu hao rất nhiều, buổi chiều còn buổi luyện tàn khốc nữa?”



Béo ca lầm bầm lầu bầu bị Ngốc Ưng đi tới đánh vào cỗ một cái, “Ăn thì không được nói, cậu không hiểu sao?”



Béo ca buồn bã, yên lặng cầm phần cơm của bản thân đi đến bàn ăn.



Mà lúc này An Nhiên đang ở đâu?



Đương nhiên là đang ở kí túc xá của Phó Quân Hoàng.



Trong một tháng quân huấn này, không thể về nhà, chỉ có thể ở nội trú, không có con đường khác để chọn.



Hiển hiên, mấy người bộ đội đến huấn luyện cũng có ký túc xá riêng, trừ Phó Quân Hoàng ra, bốn người hướng dẫn sẽ ở một phòng, lúc này, An Nhiên ngồi trên giường của Phó Quân Hoàng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh đang xoa bóp chân của cô.



“Lão soái ca, anh nói anh chính là lấy việc công làm việc tư?” An Nhiên trêu ghẹo Phó Quân Hoàng đang nghiêm nghị.



Phó Quân Hoàng nhíu mày, anh nhìn An Nhiên, “Đau?” Lấy việc công làm việc tư? Ai quản được, hiện tại anh chỉ nghĩ, bảo bối của anh là đau hay không đau.



An Nhiên lắc đầu, hiện tại chỉ cảm thấy mệt và bủn rủn, đau cũng phải đợi tới ngày mai.



Phó Quân Hoàng mát-xa cho cô, 1h30 chiều bắt đầu huấn luyện một lần nữa hiện tại sắp 12h rồi, chỉ còn 1 tiếng 30 phút nữa.



“Lão soái ca, năm rồi không phải cũng như vậy sao?” Đối với sự lo lắng của Phó Quân Hoàng, An Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đáy lòng mềm mại không ai biết.



Năm rồi khi An Nhiên vào thời gian quân huấn, Phó Quân Hoàng sẽ tìm việc khác mà làm, bởi vì khi đó An Nhiên không về nhà được, chuyện của An Nhiên ở trường tuy rằng anh biết nhiều, nhưng cô có mệt không, biểu cảm như thế nào anh đều không biết, lần này tận mắt thấy, tâm của anh lại đau.



Lần đầu tiên, Phó Quân Hoàng hoài nghi bản thân định ra một năm hai lần quân huấn có phải là quá mức.



Phó Quân Hoàng đem An Nhiên toàn thân cao xoa bóp nhẹ một lần, mới đứng dậy, đi căn tin lấy cơm cùng thức ăn, nhưng khi anh mới kéo cửa bước ra, thì thấy Ngốc Ưng, Báo Đốm cùng một nhóm người đứng ở trước phòng, trên tay còn cầm một hộp cơm cùng thức ăn, hiển nhiên là tới đưa cơm.



Mặt Phó Quân Hoàng không biểu cảm, dưới mắt cười của bọn họ bình tĩnh mà đóng cửa phòng, để lại nhóm người đó trương khuôn mặt cười.



“Tôi nói không cần dựa gần như vậy, không nên dựa gần như vậy! Các người không nghe! Cái này nếu không nghe, bị huấn luyện viên đuổi đi là chắc!” Ngốc Ưng trừng mắt nhìn nhóm người phía sau, biểu cảm rất khó coi, hắn cảm thấy lần này khi trở về khẳng định sẽ cho bọn họ “mang giày chật” (mang giày chật = trói buộc, hạn chế).



Báo đốm cười nhạo, “Cậu nhìn đức hạnh của cậu”



“Thổ Báo tử cậu phải biết rằng, lão tử chính là bị các cậu đẩy vào hố lửa! Là hố lửa!” Khi nhớ lại đem Tiểu Quái Vật cho hắn thao luyện, cả người hắn liền cảm thấy khó chịu.



“Chúng tôi đây là rèn luyện cho cậu.” Báo đóm nói dối không chớp mắt.



“Lão tử tôi cần các cậu rèn luyện?” Ngốc Ưng hừ lạnh, xoay người bước đi.



Hắn quả thực là xui 800 kiếp mới có thể làm bạn với đám hỗn đản này!



Nghe được ồn ào bên ngoài, An Nhiên không khỏi nhíu mày, thuộc hạ của Lão soái ca thật tình là càng ngày càng không biết lễ phép.



“Lão soái ca...”



“Không cần để ý, ăn cơm.” Vừa nói, vừa đem cơm từ trong hộp đưng thức ăn lấy ra, thấy nhiệt độ, anh rất vừa lòng, vẫn còn nóng.



Phó Quân Hoàng không để cho An Nhiên xuống giường, anh để An Nhiên tựa trên giường, đều là anh đút.



Đáy lòng An Nhiên tuy rằng rất ấm, nhưng đối với đãi ngộ như vậy, cô cũng không dám nhìn thẳng, cô mới chỉ huấn luyện một buổi sáng thôi! Cô còn gần 30 ngày nữa! Lão soái ca anh cảm thấy vậy là tốt sao?



Đối với sự chấp nhất của Phó Quân Hoàng cô luôn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ cần nhận sự việc gì đó, cô không thể làm gi khác.



Cho nên, cô chỉ có thể làm theo anh, bình tĩnh ăn cơm, sau đó bình tĩnh tiếp thu anh ôm cô ngủ.



Buổi chiều, bắt đầu huấn luyện, không ngoài ý muốn, Diêm Tử Diệp còn ngồi chỗ đó, ngay cả cái ghế xếp cũng không thay đổi.



Giữa trưa, người ở tầng thượng của Ngân Dực có mời vị lão đại này qua dùng cơm, làm sao là vị lão đại này không tiếp nhận lời mời của bọn họ, không nhìn bọn họ, thậm chí suýt chút nữa bị người của Diêm Tử Diệp ném đi.



Buổi chiều, huấn luyện cũng không ngoài tư thế quân đội.



Đại khái là giữa trưa, Phó Quân Hoàng mát-xa tương đối có hiệu quả, thân mình của An Nhiên cũng không căng cơ, đối với những bạn học cùng học, vẻ mặt của cô có chút thoải mái hơn.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK