Mục lục
Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Lí Huân làm sao còn muốn ở nơi này để mọi người chế giễu, sắc mặt hắn cứng ngắc hướng về phía An Nhiên gật đầu chào, sao đó cùng Hàn Dạ Anh đi ra ngoài.



Khi bọn họ nghe được rất nhiều tiếng vỗ tay của học sinh ở Ngân Dực, các học sinh ở Ngân Dực vỗ tay giống như họ đấu thắng một trò chơi thông thường nào đó.



Nhưng bọn người đó đâu biết rằng, các học sinh vỗ tay với ý từ: “Chúc mừng đồ ngốc, chúc mừng các người bị thua!”



An Nhiên đã vô tình làm nên một chuyện, trong nháy mắt toàn bộ người của Ngân Dực đều truyền tai cho nhau, thậm chí khí mọi người nhìn thấy Lí Cùng Huân, đều sẽ nói một câu: “Bạn Lí Cùng Huân, bạn đánh cờ vua giỏi quá, mỗi lần như vậy”, sắc mặt của Lí Cùng Huân đỏ lên rồi lập tức biến thành đen.



Mặc kệ là nói thế nào, bọn họ là người Hoa Hạ, bọn họ thân nhau thì vẫn đáng yêu, mặc kệ là sao, cũng phải tại đây đòi những thứ vốn là của mình.



An Nhiên cùng Lí Cùng Huân đấu trận này, không hề thiếu những học sinh dùng di động chụp lại, quay lại, thậm chí còn đăng trên mạng với tiêu đề “Cờ vua của Đại Hàn là vô địch không có đối thủ, mà lại thất bại thảm hại” Nội dung bên trong được đăng kèm theo video clip.



An Nhiên trong nháy mắt đã nổi tiếng khắp các trang mạng.



Bài báo này rất có trình độ, thu hút không ít ánh mắt của truyền thông, khi bọn họ nhìn thấy trận đấu, có một ông lão danh thủ bí mật của quốc gia nói:



“Bàn cờ giống như chiến trường, chúng ta ở trên chiến trường phải giết người, chỉ có những người có tâm tư kín đáo, thì mới có thể đánh một quân cờ hay. Cô gái nhỏ này thật không đơn giản a, nếu là tôi, cũng không có nhiều khả năng để chiến thắng.”



Mọi bình luận đều hướng về phía An Nhiên, hội cờ vua ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng có thể đem cờ cho người tốt thì cũng không nhiều.



Ở Ngân Dực Phó An Nhiên là một người nổi tiếng, sau trận này, An Nhiên càng nổi tiếng hơn.



Khi biết được thân phân học sinh của An Nhiên thì hội thiếu gia vùng tiểu thư cũng đến xem, nhìn thấy cô thoải mái mà đánh bại cái tên không xem ai ra gì, trong lòng bọn họ dâng lên một dòng khí tự hào, vậy mà lúc trước trong mắt bọn họ chỉ nhìn cô khinh thường xem cô là một vũ nữ thoát y, làm sao mà bọn họ ngu ngốc mà có thể tin tưởng lời người khác nói.



Phó An Nhiên căn bản không có che dấu cô chính là người họ Phó nên có khí phách cùng nghiêm nghị, mà cô chỉ là ẩn phân thận mà thôi. Nếu không phải lần đó hội học sinh xảy ra chuyện, bọn họ nghĩ sẽ đi đến An Nhiên nói vài lời chúc mừng.



Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, nhìn cô gái luôn lạnh lùng, bọn họ có cảm giác hơi xấu hổ mà cười cười.



Bộ đội U Linh



Vừa mới hoàn thành buổi huấn luyện dành cho các thành viên của U Linh, một đám người đều ngã xuống mặt đất, bọn họ đã lâu không bị huấn luyện với cường độ cao như vây.



“Ôi mẹ ơi! Tiểu Quái vật kia thật là yêu nghiệt!” Đột nhiên, một tên còn đang nằm trên mặt đất - Ngốc Ưng đột nhiên nhảy dựng lên kinh hô một tiếng.



Phó Quân Hoàng đang ngồi mắt anh đang nhắm bổng nhiên mở to ra, con ngươi tối đen nhìn người đang la lớn.



Tên khỉ vừa đen vừa ốm ấy mới để ý được mọi người đang nhìn hắn, cuối cùng ngoan ngoãn giao nộp di động của bản thân lên cấp trên (huấn luyện viên), khụ khụ. Anh mắt nóng rực của huấn luyện viên làm cho hắn cảm thấy rất áp lực a.



Ở Bộ đội U Linh, không có trói buộc, một người nào đó khi đi vào U Linh, cái đầu tiên cần làm là đánh bại đám bộ đội do bọn hắn trấn thủ, thuộc hạ của Phó Quân Hoàng, không cần nghe mệnh lệnh, phải tự suy xét bản thân.



“Tiểu quái vật thật đúng là người văn võ song toàn a. Nhìn vị lão tiên sinh bình luận cho cô ấy, cô ấy lại là người quân sư chỉ đạo có tài năng a.” Ngốc Ứng lau lau cái đầu không có tóc của mình mà lên tiếng.



Phó Quân Hoàng đọc một dòng bình luận thật dài kia mà không bỏ sót một chữ, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đạm mạc, ánh mắt anh dần dần chuyển sang ôn nhu,



Bảo bối của anh, vĩnh viễn là tuyệt nhất.



Mọi người hiện còn đang mệt mỏi khi nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân Hoàng ôn nhu như nước, bọn họ không khỏi rùng mình.



Mẹ nó, không nghĩ tới huấn luyện viên còn nghĩ tới tình yêu a! Đã như vậy mà còn đặc biệt nghiêm trọng!



Cái kia... Nghe nói quái vật nhỏ đó con gái của huấn luyện viên a, tuy rằng hai người bọn họ tuổi tác kém nhau hơi lớn? Ở trong lòng bọn họ, huấn luyện viên chính là người vạn năng.



“Tôi nói này lão đại, nếu như một ngày nào đó tiểu quái vật mà có bạn trai, thì anh sẽ làm sao bây giờ.” Ngốc Ưng không biết mình sẽ gặp đại hoạ, liền đem nghi vấn trong lòng nói ra.



Báo đốm không chút lưu tình đá một đá vào Ngốc Ưng, Ngốc Ưng xoay người đứng lên, bắt lấy Báo đốm đánh trả.



Báo đốm kịp thời tránh né, nhìn mặt của Phó Quân Hoàng trở nên lạnh xuống nhìn hai người đang diễn trò nói: “Lão đại, thằng này hôm nay chưa uống thuốc, anh không cần quan tâm hắn.”



“Thổi Báo tử, cậu nói cái gì! Lão tử không có bệnh! Lão tử nói không đúng sao? Tiểu quái vật hiện tại rất lợi hại a, cô lại nổi tiếng ở trên mạng như vậy, đến lúc đó có rất nhiều người theo đuổi, khi đó...”



Bịch, một đá không chút lưu tình mà đá vào bụng của hắn, tiện đà che miệng của tên Ngốc Ưng này lại, hướng về Phó Quân Hoàng người đang có sắc mặt rất khó coi mà cười.



Mọi người trong U Linh thấy vậy liền đến hỗ trợ, một đám người cười nói. “Huấn luyện viên, tên Ngốc Ưng này thường xuyên quên uống thuốc mà đi ra ngoài, ngài đại lão gia không nên chấp nhất.”



“Đúng vậy, đúng vậy.”



Ngốc Ưng đang bị che miệng mắt mở lớn, trừng với đám người này, hắn rõ ràng là không bị bệnh.



Phó Quân Hoàng đứng dậy, đem điên thoại ném trả lại Ngốc Ưng, nhìn một đám đang cười cười là đi ra ngoài.



Khi Phó Quân Hoàng đã đi xa, Báo đốm mới buông tay cái tên Ngốc Ưng đang giãy giụa này.



Đến khi được tự do, Ngốc Ưng la lớn, “Các người này tại sao mà lại ngăn tôi, bản thân tôi có bệnh hay không bản thân tôi tự biết? Làm sao mà ngăn cản tôi không cho tôi nói chuyện, tôi nói...”



“Chúng tôi đang cứu cậu đấy người anh em à.” Khỉ ốm thở dài vỗ vỗ vẻ mặt đang tức giận của Ngốc Ưng.



Ngốc Ưng còn chưa hiểu, cứu tôi “Cứu tôi? Lão tử không có bệnh, các người...”



“Ngu ngốc”. Báo đốm không chút khách khí quát ra hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nói “Nếu không cản cậu, cậu sẽ bị huấn luyện viên đem ra mà luyện đan.”



Ngốc Ưng bỗng chốc im lặng, hắn nghĩ lại trước khi huấn luyện viên rời đi, ánh mắt của anh nhìn về phía mình.



Mẹ nó! Ánh mắt kia thật là lạnh như băng! Thật là doạ người! Làm sao mà đến giờ hắn mới biết.



Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Phó Quân Hoàng, Ngốc Ưng mới hoảng sợ, hắn trịnh trọng nói với các anh em:



“Anh em tốt.”



Một đám binh lính nhìn Ngốc Ưng đang kích động mà thở dài, bọn họ thế nào mà làm như vậy, liền liếc hắn một cái, bọn họ phải tốn bao nhiêu sức.



Mà lúc này, người mới đi ra – Phó Quân Hoàng, toàn thân đều lộ ra một thân lãnh khí.



Bạn trai...



Con ngươi tối đen vụt qua một tia lãnh băng.



Chỉ cần khi nghĩ đến, một người đàn ông đứng bên cạnh của bảo bối, anh kìm nén lại tất cả xúc động



Khi Ngốc Ưng nói đến ba chữ đó, anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết chết tên đó (tên bạn trai của An Nhiên).



Nghĩ đến những dòng bình luận, đáy lòng của Phó Quân Hoàng xẹt qua một tia bất an, mà phiền chán lại nhiều hơn.



Bản thân anh biết, bảo bối có bao nhiêu tốt, luôn luôn biết, bảo bối của anh rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, anh...



Đáy lòng xẹt qua chút bất an.



Lấy di động ra, không chút do dự mà nhắn một tin, nhìn lại một lần nữa cái tin nhắn vừa gửi, Phó Quân Hoàng bĩnh tĩnh nhìn di động, chờ đợi tin nhắn được trả lời.



Đinh----



Tin nhắn được trả lời



- ----- Lão soái ca, anh thật đáng yêu.



Hai bên tai của Phó Quân Hoàng không tự chủ được liền đỏ lên.



Anh thật là... Càng ngày càng lạ.



Vào lúc này, Tô Nặc nhìn người đang cười trước mặt mình – An Nhiên, “Tiểu Nhiên.”



An Nhiên xua xua tay, nhìn tin nhắn trên màn hình.

- ----Không cho tìm bạn trai. Giết chết.



Lí Cùng Huân đang trong lớp học trao đổi, đầu tiên làm cho mọi người tức giận, hơn nữa sự tức giận này còn mạnh mẽ hơn nữa, hắn không chỉ làm Ngân Dực tức giận, mà còn làm toàn bộ Hoa Hạ đều nóng giận.



Hắn cùng Hàn Dạ Anh nói, làm cho nhiều nhóm thanh niên nhiệt huyết của Hoa Hạ phẫn nộ không ít, đã có người tuyên bố, nếu bọn họ thấy hai người này ra khỏi Ngân Dực, thì đừng trách bọn họ không khoan nhượng, bọn họ đã nói rõ, cái tên không coi ai ra gì mà còn ngu ngốc, bọn họ không đón tiếp.



Từ đâu đến thì cút về chỗ đó.



Người dẫn đầu của Đại Hàn là Lí Chính Tú con người đầu hung hãn, trong một tháng trao đổi, không nghĩ tới ngày thứ hai bọn họ đã trở thành những tấm bia, hiện tại, chỉ cần bọn họ đi ra khuôn viên trường thì bọn họ luôn cảm thấy, mọi người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt đầy tức giận.



Mặc dù ở Ngân Dực mọi người không muốn tiếp đãi bọn họ, nhưng mà toàn bộ giáo viên cùng học sinh ở Ngân Dực ánh mắt của họ đều rất kì lạ, dù trên mặt vẫn là cười cười nhưng lại xa lạ và khách khí, nhưng ở bên ngoài Ngân Dực thì không giống vậy, người của Hoa Hạ thấy bọn họ (đám người Đại Hàn) dường như muốn cắn xé.



“Một đám chó Hoa Hạ!”. Một tên của Đại hàn lớn tiếng mắng.



“Lí Cùng Huân, cậu điên rồi sao! Nơi này là Ngân Dực!”. Lí Chính Tu lớn tiếng quát, “Hoa Hạ mặc dù không sánh kịp với Đại Hàn, nhưng trong bọn họ đều ẩn giấu nhiều ngoạ hổ tàng long, hiện tại bởi vì hành vi ngu xuẩn của cậu, đã làm cho bọn họ lên mặt, nếu sau này còn phát sinh chuyện như vậy, chúng ta phải nhận không ít trừng phạt.”



Lí Cùng Huân nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lẽo.



“Cờ vua của chúng ta đã bị thua bởi bọn họ, tôi không tin, bọn họ có thể thắng được về võ của chúng ta!” Một tên cao lớn của Đại Hàn hừ lạnh, “Ngày mai, tôi muốn xem, bọn họ làm sao có thể thắng tôi.”



Mọi người nghe được lời của thiếu niên đó, sắc mặt tốt lên không ít.



“Như vậy, Kim Mẫm Tích, đến lúc đó sẽ tìm cậu.”



Kim Mẫm Tích, nỗi danh là thiên tài võ thuật ở Đại Hàn, hắn sẽ cho bọn họ (người ở Ngân Dực) coi các quyền của quốc gia họ sáng tạo, đến lúc đó bọn họ sẽ khiến một đám chó Hoa Hạ xem, thế nào là thực lực chân chính.



Bên Đại Hàn đang tính kế cho ngày mai, thì đoàn người Anh Quốc đều luôn hoà nhã, năm người trao đổi đang ở trong Ngân Dực đều có bộ dáng không chỉ đẹp mắt mà còn hoà ái, bọn họ đều khiến mọi người đều ưa thích.



Vào lúc này, trong phòng họp ở một nơi nọ, có một quốc gia tuyên bố là đất nước họ là đất nước mặt trời không bao giờ lặn - Nhật Bản, trong phòng họp của các học sinh trao đổi, năm tên học sinh nhìn tên học sinh của Đại Hàn và Ngân Dực cùng giao chiến, thì đưa ra một kết luận:



Người này là Phó An Nhiên, rất lợi hại.



“Nhớ kĩ, mục đích của chúng ta khi đến Ngân Dực.” Người ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông có ánh mắt hơi buồn nhưng lại đầy sức quyến rũ, lạnh lùng nói.



“Vâng!”



“Đại Hàn muốn gây chuyện, để cho bọn họ gây chuyện, chúng ta không cần làm theo.”



“Vâng”



“Phó An Nhiên này nhìn cho kĩ, đến lúc đó...”



Lời của người đứng đầu chưa nói hết, có ba tiếng gõ cửa vang lên, lập tức cách cửa phòng được đảy ra, hai tên đàn ông mặc quần áo đen đi tới, bọn họ tháo mặt nạ xuống, hai người này cũng chính là hai người cùng đến trong đoàn trao đổi học sinh của Nhật Bản.



“Chúng tôi đã bị mất dấu.” Một thiếu niên mới vừa vào đã cầm li trà lên uống hết.



“Đã mất dấu?” Sắc mặt của Sơn Điền lạnh lùng nói. “Chỉ là một học sinh trung học, các người cũng có thể mất dấu, tập đoàn nuôi dưỡng các người để làm gì!”



Một người với gương mặt bình tĩnh đang ngồi trên ghế cũng có sắc mặt hơi khó coi, từ ghế đứng dậy, câu nệ đứng dậy.



Hôm nay sau khi tan học, hắn cũng Thiển Xuyên liền nhận được mệnh lệnh, theo dõi Phó An Nhiên, khi có tin tức của cô, nếu có thể thu phục của cô thì là tốt nhất, nhưng mà, không nghĩ tới, vừa mới đi ra khỏi trường không xa, thì bọn họ đã bị người đó (An Nhiên) bỏ xa.



“Cô ấy đã sớm phát hiện ra chúng ta.”. Thiển Xuyên sau khi nói câu đó xong liền hối hận, đã phát hiện đó không phải biểu hiện cho bọn họ đã không chịu nỗi đã kích hay sao?



Quả nhiên, người đàn ông với ánh mắt buồn đó sắc mặt càng khó coi, “Cô ta đã nhìn thấy mọi người rồi sao?”



“Không có.”, Hai người đồng thời lắc đầu.



“Vài ngày nay phải thật tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian, không cần nóng nảy.”. Người đàn ông đó trầm giọng nói.



Khi Phó An Nhiên nghe người bên dưới truyền tin, trong lòng một trận cười lạnh.



Quả nhiên, đám người này không chịu yên.



Tưởng là muốn cùng cô đùa giỡn? Có thể, chỉ muốn là lúc đó có thể mà đùa giỡn không ảnh hưởng đến tính mạng là tốt nhất.



Ở một bên khác.



Tần trạch.



Trong phòng tối, cửa sổ sát đất đặt bên cạnh bàn học, một người mệt mỏi tựa trên ghế.



Khi hắn thấy được tin, Phó An Nhiên không chết, Phó An Nhiên còn thắng được tên kì thủ của Đại Hàn, ánh mắt nhìn ảnh chụp trên ti vi, gương mặt lạnh lùng, lại làm cho trái tim hắn nhảy lên.



Cái loại rung động này, đã bao lâu chưa xuất hiện.



Không phải nói, linh hồn đã đi thành công rồi sao? Không phải nói, gia của hắn đã trở lại rồi sao? Như vậy, Phó An Nhiên vì sao còn chưa chết! Vì sao cô còn làm cho trái tim hắn nhảy nhanh như vậy? Chỉ là ảnh chụp, chỉ là ảnh chụp mà thôi!



Có chút hoảng hốt, lấy di động ra gọi, nhưng lại không có người nghe.



Đáy lòng Diêm Tử Diệp xẹt qua một tia bất an, tựa như, có cái gì đó mà hắn không biết, đang diễn ra.



Hắn, hắn...



“Lưu Minh hiện tại đang ở đâu!” Gọi điện thoại cho người “Bảo vệ” Lưu Minh.



Người bên kia không ngờ lại nhận điện thoại của Diêm Tử Diệp sớm như vậy, đã sớm bị doạ choáng, lại nghe Diêm Tử Diệp hỏi đến Lưu Minh, bọn họ bị doạ không ít.



“Lưu Minh đang ở đâu?” Tiếng nói không chút kiêng nhẫn, tức giận lên tiếng.



“Tôi không biết! Chúng tôi không biết! Lúc đó chúng tôi bị người ta đánh hôn mê, đợi đến khi đến nhà của Lưu Minh, thì phát hiện hắn không có ở đó, chỉ thấy, chỉ thấy, nhà của hắn rất lộn xộn, có đấu vết đánh nhau, còn có không ít máu cùng ngón tay, chúng tôi nghĩ... Nghĩ..., Lưu Minh đã bị giết chết.”



Diêm Tử Diệp bỗng dưng đứng dậy, nhấc chân ra khỏi phòng.



Tần Lam vừa ngủ không bao lâu, thì bị, một trận sức đột ngột đem cô kéo dậy, nhất thời bị túm, sau một hồi choáng váng, không chút lưu tình ném cô xuống đất.



Cô ngẩng đầu lên, lúc đó ánh mắt Diêm Tử Diệp đầy tơ máu đỏ nhìn cô, nói:



“Cô, thật sự là ai!”



- -- ------ ------ ----- Hậu trường (cái này trong phần convert. Nếu các pn không thích thì sau này nếu có ta sẽ bỏ quả...^^~) --- ------ ----



Một ngày nào đó, An Nhiên cùng Phó thiếu tướng đang hôn nhau đến khó thở, ngay khi Phó thiếu tướng đang bị hoả dục khắp người thì Phó Quân Hoàng mới buông người trong lòng ra, quay mặt sang một bên, thở dốc.



“Lão soái ca, hiện tại em chỉ mới 15 tuổi, anh muốn đợi đến khi nào?” An Nhiên dựa vào lòng anh, cười cười nói.



Phó Quân Hoàng nhíu mày, nhìn An Nhiên đang cười như một tiểu hồ li, há miệng, cắn vào môi cô. Nói



“Không đợi được, hửm?”



An Nhiên nhíu mày



“Muốn làm liền làm!” Phó thiếu tướng khí phách nói



“A! Làm được?” An Nhiên cười.



Phó thiếu tướng nhíu mày, nhìn nha đầu đang nằm trong lòng, mày càng nhíu chặt, cuối cùng mới thở ra, “Không thành vấn đề, anh có thể”



CMN, cái gì mà có thể! Lời nói phải rõ ràng!




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK