• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nghe nói cô xảy ra chuyện, tôi tới đây xem một chút.” Ninh Noãn Dương dịu dàng nói, cười nói: “Tuyết Thảo, cô có khỏe không?” Cô cố ý bày ra vẻ mặt tươi như hoa nhìn Uông Tuyết Thảo, tốt nhất là tức chết cô ta.

“Cô..... Rõ ràng là cô, chúng ta rõ ràng là ở chung một chỗ.....”

“Thật không? Chúng ta ở chung chỗ nào?” Ninh Noãn Dương dịu dàng hỏi, “Làm sao chúng ta có thể ở chung một chỗ, sau khi tan làm tôi và Ngự Đình đi dạo phố, cô nhớ nhầm rồi.”

Cô đoán chắc Uông Tuyết Thảo sẽ không dám nói, đi vào phòng tài vụ của D.S, đây không phải là chuyện nhỏ, Uông Tuyết Thảo thật sự dám nói ra, hậu quả tuyệt đối sẽ càng thảm hơn bây giờ.

“Cô.....” Mặt của Uông Tuyết Thảo lúc đỏ lúc trắng, biết rõ mình bị Ninh Noãn Dương tính kế, cũng chỉ có thể làm người câm chịu thua thiệt, phải biết nếu thật sự nói ra mình vào phòng tài vụ, vậy chuyện sẽ rất quá đáng. Không chỉ có bản thân mình xong đời, còn liên lụy tới lão phu nhân. Bây giờ, ít nhất lão phu nhân còn có thể bảo vệ cô ta.

Cục trưởng Từ ra hiệu, một cảnh viên tiến tới, mở cửa phòng giam.

“Đỗ thiếu, chỉ cần nộp tiền bảo lãnh, Uông tiểu thư có thể rời đi.” Cục trưởng Từ nói với Đỗ Ngự Đình.

“Ừ.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, lấy ra tờ chi phiếu, vội vàng điền một con số rồi đưa cho cục trưởng Từ, “Thừa ra, là của ông, cực khổ rồi.”

Đó là một số tiền không nhỏ, đủ để trở thành lương của cục trưởng Từ trong mấy năm liền.

“Đỗ thiếu, anh quá khách khí rồi, quá khách khí rồi.” Cục trưởng Từ cầm chi phiếu, cười đến đôi mắt cũng nheo lại.

“Cục trưởng Từ, hình kia.....” Lão phu nhân không yên tâm hỏi, tạm thời không thể vội trách Tuyết Thảo, tối nay đứa nhỏ này cũng bị kinh sợ. Chẳng qua là những hình ảnh kia bị truyền ra ngoài, vậy cũng sẽ rất phiền toái. Hơn nữa mọi tính toán của bà cũng sẽ thất bại, vốn định dùng cổ phần trong tay buộc Ngự Đình cưới Tuyết Thảo, nhưng mà bây giờ, bà không thể mở miệng nói cái lời này nữa.

“Về hình ảnh, lão phu nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành tiêu hủy, bảo đảm sẽ không để lộ ra ngoài.” Cục trưởng Từ vỗ ngực, bảo đảm, nhưng lại chuyển sang đề tài khác, nói: “Nhưng mà.....”

“Nhưng mà cái gì?” Vẻ mặt của lão phu nhân lập tức trở nên khẩn trương.

“Lần hoạt động này có không ít người bạn phóng viên tham dự, những tấm hình trong tay của bọn họ, chỉ sợ lão phu nhân phải tự mình phí tâm.” Ý của cục trưởng Từ chính là, những hình ảnh này đã bị phóng viên chụp, ngày mai có thể sẽ trở thành trang đầu. Mà ông ta không quản được chuyện này, muốn lấy hình về, chỉ có thể là lão phu nhân đích thân ra tay.

‘Làm sao bây giờ? Bà nội.....” Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo nhất thời trở nên khẩn trương.

“Đừng sợ, đừng sợ, bà nội sẽ giúp con.” Lão phu nhân an ủi vỗ cánh tay của Uông Tuyết Thảo, gật đầu với cục trưởng Từ nói: “Cám ơn, vậy chúng tôi đi trước.”

“Được, tôi đưa Đỗ thiếu và lão phu nhân đi ra ngoài.” Cục trưởng Từ cười gật đầu.

Trên xe, yên tĩnh, không có ai lên tiếng.

Uông Tuyết Thảo cũng biết chuyện tối nay không mấy vẻ vang, cô ta cúi đầu, không nói một lời, chẳng qua là oán hận mở to mắt nhìn Ninh Noãn Dương. Dĩ nhiên, Ninh Noãn Dương không phải là người dễ bắt nạt, luôn luôn hung dữ nhìn lại.

“Đình, chuyện lấy hình về, giao cho con.” Lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà chỉ có thể chờ về nhà lại tự mình hỏi Uông Tuyết Thảo, hơn nữa chuyện sổ sách làm cho bà không yên lòng!

Chuyện hình ảnh, bà đã lên tiếng, Đỗ Ngự Đình chắc chắn sẽ không từ chối.

Đỗ Ngự Đình đang muốn mở miệng.

Lại thấy Ninh Noãn Dương bỗng nhiên ôm lấy Đỗ Ngự Đình, vẻ mặt thống khổ rên rỉ: “Aida, Bụng của em.... Đau quá.....” Cô cắn răng, bộ dạng đau đến không muốn sống.

“Noãn Noãn, em làm sao vậy?” Đỗ Ngự Đình lo lắng, bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, “Tại sao lại đau bụng, không phải là đang tốt sao?”

“Bảo bảo, bảo bảo nó.....” Ninh Noãn Dương ôm bụng, lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

Đáy mắt của lão phu nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết Ninh Noãn Dương đang đùa cái gì.

“Có phải là đã động thai khí hay không?” Thượng Tá Thần bỗng nhiên mở miệng nói.

Đáy mắt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ đắc ý, tốt nhất là như vậy, nếu thật sự là như vậy, tốt nhất là không bảo vệ được đứa nhỏ này.

“Động thai khí?” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình trắng bệch, bỗng nhiên nghiêng người lên trước, níu lấy cổ áo của tài xế, “Dừng xe-----”

“Két-----”

Xe đang chạy nhanh bỗng nhiên phanh lại, tạo ra một vết đen trên mặt đất. Ninh Noãn Dương được ôm qua một chiếc xe khác, đưa đi bệnh viện.

Về phần chuyện của lão phu nhân dặn dò, tự nhiên là không giải quyết được gì.

Trên xe, Ninh Noãn Dương vốn dĩ đang thống khổ bỗng nhiên nở nụ cười, than thở: “Giả bệnh thật khó nha!”

Đỗ Ngự Đình im lặng hồi lâu, hoàn hồn, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Mới vừa rồi là em giả bộ?” Anh sớm bị hành động của cô dọa tới đổ mồ hôi lạnh, trên lưng ướt mồ hôi, trên trán cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

“Đúng vậy, nếu không anh cho là gì? Như vậy thật tốt. Anh không cần giúp lão phu nhân lấy cái hình gì đó.” Ninh Noãn Dương cười như kẻ trộm, “Chúng ta phải ngăn cản lão phu nhân lấy hình về mới đúng.”

“Lần sau không được làm anh sợ như vậy nữa.” Đỗ Ngự Đình thở dài, dựa vào chỗ ngồi. Trái tim của anh thiếu chút nữa ngừng đập, nếu như cô thật sự có chuyện gì, anh làm sao có thể chịu đựng được.

“Em nhất định phải khỏe mạnh.” Anh nắm tay của cô, ôm cô vào ngực, cô và bảo bảo phải khỏe mạnh mới được.

“Em sẽ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, “Anh cũng vậy, người một nhà chúng ta phải khỏe mạnh.”

Hình ảnh rốt cuộc vẫn chưa lấy về, không chỉ có vậy, ngay cả thân phận của Uông Tuyết Thảo cũng bị đưa ra ánh sáng. Trang đầu của các tờ báo tạp chí lớn rối rít đăng những hình ảnh ướt át tối qua, cũng tùy tiện viết linh tinh.

Trong lúc nhất thời, tên của Uông Tuyết Thảo là từ khóa tìm kiếm nhiều nhất ở các trang web lớn, cô ta gần như trở nên nổi tiếng một nửa trái đất.

Chuyện này, dĩ nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình, nếu như không phải Đỗ Ngự Đình phái người cố ý để lộ tin tức, lại ngầm cho phép các nhà báo và tạp chí đưa tin, tin chắc không ai có cái lá gan đưa tin.

Nhưng chuyện làm cho mọi người bất ngờ không phải là chuyện này, mà là Uông Tuyết Thảo cư nhiên đi làm ở công ty

3473061.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK