• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế nào?” Đỗ Ngự Đình đứng trong thư phòng, chờ đợi kết quả.

“Thiếu gia đã đoán đúng, nghĩa địa không có ai, bọn họ đi Lăng gia, đã xử lý theo như thiếu gia đã phân phó.” Vệ sĩ báo cáo tiến triển mới nhất của sự việc.

“Tốt lắm.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, anh biết Lục Tử Viễn chắc chắn sẽ tới Lăng gia một chuyến, có Lãnh Nhiên ở đó, muốn đối phó với Lục Tử Viễn hiển nhiên là không phải chuyện dễ dàng. Như vậy, biện pháp tốt nhất là để cho Lục Tử Viễn chết tâm, tin rằng Lăng Y Y đã chết rồi.

Ngoài cửa, tiếng bước chân vụn vặt vang lên.

“Ai?” Vệ sĩ xông lên, mở cửa.

Ngoài cửa lại là Tần Nghiên, cô ta cầm sữa tươi, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, khi nhìn thấy súng trên tay của vệ sĩ, hiển nhiên là đã bị dọa.

“Cô làm gì ở ngoài cửa?” Vệ sĩ dùng một tay kéo cô ta vào, đóng cửa lại.

“Tôi, tôi chỉ muốn đưa sữa tươi cho anh Đình thôi.” Đôi mặt của Tần Nghiên phiếm hồng, rụt cổ lại, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Sau khi bị Ninh Noãn Dương mang về, cuộc sống của cô ta nhận được sự chăm sóc rất tốt, rõ ràng là đã trở nên xinh đẹp hơn.

Thật ra thì Tần Nghiên cũng không xấu xí, cũng không nhỏ, chẳng qua là trước kia bị thiếu dinh dưỡng, cho nên nhìn giống như một cô gái nhỏ.

“Là, là chị Noãn Noãn, chị ấy kêu tôi gọi anh như vậy.” Tần Nghiên bị dọa sợ, cô ta nói chuyện cũng bắt đầu có chút lắp bắp, “Nếu như, nếu như.....”

“Gọi tôi là thiếu gia giống như bọn họ, tôi đồng ý giữ lại cô vì cô làm cho Noãn Noãn vui vẻ, nếu như ngay cả cái tác dụng này của cô cũng mất đi, tôi cũng không cần giữ cô ở lại nữa.” Tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, Đỗ Ngự Đình lên tiếng cảnh cáo: “Nhớ lấy thân phận của cô.”

“Dạ, tôi đã biết, thiếu gia.” Tần Nghiên gật đầu, để sữa tươi trong tay xuống, “Ngài trước khi ngủ uống chút sữa tươi, tốt cho sức khỏe.”

“Đợi đã.” Đỗ Ngự Đình nhìn cô ta, “Mang sữa tươi đi đi.” Từ trước đến nay anh không thích uống sữa tươi, cho dù là uống, cũng là do Noãn Noãn pha cho anh.

“Dạ.”

“Chú ý cô ta nhiều một chút, cô ta có vấn đề.” Đỗ Ngự Đình gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Nghiên, cô gái này tuyệt đối là có vấn đề, điều anh lo lắng nhất chính là cô ta sẽ gây ra mối đe dọa cho Noãn Noãn.

“Dạ.”

Bởi vì trước khi đoạt được giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Hùng, Ninh Noãn Dương liên tục nhận được không ít quảng cáo hoặc là lời mời biểu diễn bài hát trên tivi, sau khi được Đỗ Ngự Đình cẩn thận khảo sát, đã chọn cho cô một số case tương đối thoải mái để nhận.

Bởi vì nghệ sĩ bình thường cũng có trợ lý của riêng mình, Tần Nghiên tự nhiên trở thành trợ lý của cô.

“Chị Noãn Noãn, đạo diễn nói Hứa Thần sắp tới rồi, chị nghỉ ngơi trước đi.” Tần Nghiên đưa ly nước trong tay cho Ninh Noãn Dương, cố ý nói thêm: “Em đã thả hoa hồng vào, có thể dưỡng nhan.” Miệng của cô ta rất ngọt, làm việc nhanh nhẹn, Ninh Noãn Dương rất thích.

“Tốt lắm.” Ninh Noãn Dương ngồi xuống, cầm cái ly thổi nhẹ những cánh hoa hồng đang nổi trên mặt nước, uống từng hớp nước. Bởi vì là trà hoa hồng, mùi trà rất dễ chịu.

Lần này đổi thành thu bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình cổ trang, nam nữ hát đối, phần giọng nam được hát bởi một diễn viên nổi tiếng Hứa Thần, đã sớm tới thời gian hẹn, Hứa Thần lại chậm trễ vẫn chưa xuất hiện.

Cô đã thấy qua Hứa Thần ở trên tivi, cao lớn, đẹp trai, nhìn như một chàng trai trẻ tuổi ấm áp.

“Noãn Noãn, tới đây.” Xa xa, đạo diễn đang gọi.

“Tới đây.” Ninh Noãn Dương để cái ly trong tay xuống, vội vàng chạy đi.

Bên cạnh đạo diễn, người đang đứng chính là người đã đến trễ Hứa Thần.

“Hứa Thần, đây là tiểu thư Ninh Noãn Dương, người đã đạt giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Hùng.”

“Noãn Noãn, đây là Hứa Thần.”

“Chào anh, em là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, đưa tay ra. Hứa Thần quả nhiên là rất đẹp trai, ngoài đời còn đẹp hơn trong ti vi gấp mấy lần.

Vậy mà, Hứa Thần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu, gần như là dùng mũi nhìn người, rõ ràng là đang xem thường danh tiếng của Ninh Noãn Dương vậy mà không bằng một ca sĩ nhỏ của anh ta.

Hứa đạo diễn giống như biết chuyện gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, “Tốt lắm, Chuẩn bị hát thử đi!” Ông tốt bụng lên giảng hòa, dùng ánh mặt ý bảo Ninh Noãn Dương đừng để ý.

Mọi người đều đi tới phòng thu âm.

“Đợi đã.” Hứa Thần bỗng nhiên lên tiếng, anh ta cau mày nhìn Ninh Noãn Dương: “Cô nhớ kỹ lời bài hát đi! Tôi cũng không có thời gian dây dưa với cô, một lần mà không qua, tôi sẽ đi ngay lập tức, tất cả những tổn thất đều do cô gánh chịu.” Rõ ràng là đã nói ca sĩ quốc tế nổi tiếng Sa Mạn hát với anh ta, không biết tại sao lại tạm thời đổi thành một tiểu nha đầu chưa trưởng thành.

“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?” Tần Nghiên nhìn không nỗi nữa, bước tới.

“Tiểu Nghiên, không sao đâu.” Ninh Noãn Dương kéo Tần Nghiên, cười với Hứa Thần: “Anh yên tâm, sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh.” Cô ở nhà đã sớm học thuộc lời bài hát.

“Vậy thì tốt.” Hứa Thần tức giận liếc cô một cái, đi tới phòng thu âm.

Ninh Noãn Dương nhìn bóng lưng của anh ta, hận không thể bước tới hung hăng đá một cái mới được, kiểu người gì thế này, lại đắc ý như vậy.

Bên trong phòng thu

3470647.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK