Sáng hôm sau, Đỗ Ngự Đình đã thức dậy từ rất sớm, vươn tay tắt đi cái đồng hồ báo thức sắp sửa đến giờ đổ chuông được đặt ở đầu giường. Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh vẫn ngủ say, trên mặt anh lộ ra nụ cười mờ ám, cô gái nhỏ này vì để không phải trễ giờ đi làm, tối hôm qua còn cố ý kéo anh đi siêu thị mua về một cái đồng hồ báo thức, đặt thời gian ngay vào bảy giờ buổi sáng.
Anh không thể tỏ rõ ra việc phản đối khi cô đòi đi làm cho bằng được, nhưng cũng không thể để mặc cho cô hồ đồ, ở trên cô có chính sách, thì ở dưới anh cũng phải có đối sách. Tối hôm qua, sau khi từ phòng tắm đi ra ngoài, anh đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng, trực tiếp ôm cô lao lên giường, tắt đèn, làm việc mờ ám, còn thừa dịp ngay lúc cô mơ màng vặn thời gian của cái đồng hồ báo thức chạy sớm lên hai tiếng. Tối hôm qua sau một lần vận động, cô la hét đòi phải đi ngủ, anh liền lấy cái đồng hồ báo thức nhỏ được đặt ở đầu giường, chỉ vào thời gian phía trên nói: "Bảo bối, thời gian vẫn còn sớm, ngủ sớm quá anh ngủ không được." Sau đó liền ôm cô xuống tiếp tục làm công việc còn dở dang.
Suốt cả một đêm, làm cô mệt đến muốn chết, ngay cả thân mình cũng không còn sức lật một cái, lúc này cái đồng hồ báo thức chỉ thời gian là bảy giờ, nhưng thật ra đã chín giờ rồi, tám giờ cô phải đi làm, bây giờ coi như cô có bật ngay dậy cũng không thể nào kịp rồi.
"Bảo bối!" Cả người anh tinh thần sảng khoái nhìn cô đang gối đầu lên khuỷu tay của mình ngủ say, lại không an phận lướt nhẹ lưỡi qua vành tai mượt mà của cô.
"Ưhm... Tránh ra..." Trong lúc ngủ mơ màng lại bị người khác quấy rối, Ninh Noãn Dương không kiên nhẫn hất tay, quay người đi, cánh tay trắng noãn lộ ra ngoài chăn, đưa lưng đối diện thẳng đến tầm mắt của anh.
"Không được quay lưng lại với anh." Người đàn ông bá đạo lật mình của cô gái nhỏ đang ngủ say trở lại, để cho mặt cô quay về phía của mình. Mỗi lần ngủ, cô đều là nằm trong ngực anh, đối diện với anh, anh có thói quen là vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy khuôn mặt của cô.
"Đi… đi làm, đi làm......" Bất chợt, cô gái nhỏ trong ngực mơ màng nói mớ, mấy giây sau, bỗng nhiên Ninh Noãn Dương từ trên giường ngồi bật dậy, mở mắt ra, bên trong căn phòng đã được mặt trời chiếu sáng tỏ. Cô vội vàng vơ lấy cái đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, vẻ mặt hốt hoảng kêu lên: "7 giờ 15 phút, sao đồng hồ báo thức vẫn im re thế này? Em sắp trễ rồi!" Cô vội vàng đẩy đẩy người đàn ông đang ngủ bên cạnh: "Ông xã, mau dậy đi, em sắp bị trễ rồi."
Người đàn ông ra vẻ ngáp một cái thật to, giả bộ như mình vừa mới thức dậy, anh mở mắt ra, đôi mắt buồn ngủ nhìn sang cô gái nhỏ, mấp máy môi, giọng nói lười biếng quyến rũ đến cực điểm: "Ngoan, vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một lúc nữa." Dứt lời, anh nhắm mắt lại, ôm đè cô xuống vào trong ngực mình, "Tốt, ngủ đi!"
"Không được, em sắp trễ rồi, mau dậy đi." Cô gái nhỏ giùng giằng giãy giụa, đánh vào lồng ngực của anh, "Ông xã, nhanh lên một chút! Thật sự bị trễ rồi." Haizz, thảm rồi, ngày đầu tiên đi làm mà còn đến trễ, nhất định sẽ bị đuổi việc.
Đỗ Ngự Đình chầm chậm mở mắt, giả bộ chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt đơ đơ ngồi ở đầu giường, trong mắt lại lộ ra vẻ sáng loáng, trước sau gì cô cũng tới trễ.
Ninh Noãn Dương thoát khỏi anh vội lấy chăn quấn tạm người, cuống quít đứng dậy, mặc áo choàng tắm vào, chạy thẳng tới tủ quần áo, Đỗ Ngự Đình vẫn ngồi ở đầu giường, nhìn cô mất một lúc lâu lục tung tủ quần áo lên để tìm đồ mặc, đến lúc này anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Bảo bối, em có chắc là mình không cần phải đi tắm sao?" Anh cười gian một tiếng, tối hôm qua nhiều lần vận động kịch liệt như thế, toàn thân cô đều nhễ mồ hôi.
"Hỏng bét, thiếu chút nữa quên rồi!" Ninh Noãn Dương ảo não chạy vọt vào phòng tắm, một hồi tay chân luống cuống.
Thấy cô vào phòng tắm, lúc này Đỗ Ngự Đình mới chậm rãi rời giường, rung chuông giao phó cho phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng.
Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong hết, kim đồng hồ báo thức nhỏ đã chỉ tới 7 giờ 45 phút…
Chiếc xe Murcielago(*) màu bạc dừng ngay tại trước cửa của một công ty nhỏ.
(*)Murcielago: Là một trong những mẫu xe nổi tiếng nhất của hãng Lamborghini ra mắt lần đầu tiên vào năm 2001 ngưng sản xuất năm 2010. Murcielago chính là lấy từ tên của một chú bò tót đã sống sót sau 28 nhát kiếm trong một trận đấu bò ở Tây Ban Nha vào năm 1879. Và bạn biết không loại xe này chỉ có 2 chỗ ngồi mà trong truyện lại có thêm anh tài xế lái xe nữa (bên dưới). Tác giả thật kém sang trừ 10đ thanh lịch.
"Ông xã, em đi nhé!" Ninh Noãn Dương cầm túi xách, đẩy cửa xe muốn đi xuống.
"Bảo bối, còn chưa có hôn chào tạm biệt." Bàn tay anh mạnh mẽ ôm lấy cô kéo vào trong xe, đóng cửa lại, một nụ hôn triền miên nóng bỏng, "Bảo bối, môi em thơm quá!" Bàn tay anh vẫn ôm cô thật chặt đặt cả người cô ngồi ở trên đùi mình, anh có thể câu kéo thêm được một phút là trễ thêm một phút.
Ninh Noãn Dương dùng lực đẩy anh ra, vội vã chạy đi.
"Thiếu gia, bây giờ quay về công ty trước hay sao?" Tài xế Tiểu Giang lễ phép hỏi.
"Không cần, chờ thêm năm phút nữa." Trong lòng anh tự tin tràn đầy nhìn đến trước cửa của cái công ty nhỏ, nhiều nhất là năm phút sau cô sẽ đi ra, không có một công ty nào sẽ dùng một nhân viên mà ngay ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ.
***
Ở trong phim trường, đang có buổi quay bộ phim "Kinh Phượng", tất cả các diễn viên cùng đạo cụ của bộ phim này đều được đầu tư rất tỉ mỉ, còn chưa lên sóng nhưng trước đó đã tốn không ít tiền để làm quảng bá giới thiệu cho bộ phim, có thể tự tin dự đoán rằng sau khi công chiếu rating(*) của bộ phim nhất định sẽ không tầm thường.
(*)Rating của một bộ phim là số liệu tỉ lệ người xem trung bình tại 1 thời điểm chiếu, dùng để đánh giá sự quan tâm theo dõi của khán giả. Ví dụ: bộ phim "YYY" đạt rating 69% có nghĩa là tại thời điểm đó, có rất nhiều chương trình phát sóng nhưng có tới 69% lượng người đang theo dõi bộ phim này.
Thẩm Nguyệt Nhi vào vai một Quý phi mặc một bộ đồ hóa trang diễm lệ cao quý, đang ra sức tát thật mạnh vào mặt của một nha hoàn, mà người đóng vai nha hoàn này chính là Ninh Vũ Tâm.
Kịch bản của phân khúc này là vương phi đã phát hiện ra bên cạnh mình có một gian tế, mà gian tế đó lại chính là nha đầu vẫn đi theo hầu hạ mình, dưới lúc tức giận bùng phát đã vung tay tát vào mặt của nha hoàn này.
"Ngọc nhi, ta đối đãi với ngươi không tệ bạc, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?" Đôi mắt Thẩm Nguyệt Nhi rưng rưng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, phất tay, tát một cái thật nặng ở trên mặt của Ninh Vũ Tâm: "Bạttt ——"
"Cắt ——" Bởi vì động tác diễn không đúng, nên đạo diễn phải cho quay lại.
"Ngọc nhi, ta đối đãi với ngươi không tệ bạc, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
"Bạttt ——"
Quay lại.
"Bạttt ——"
Một lần lại một lần NG(*), Thẩm Nguyệt Nhi lần lượt tàn nhẫn vung xuống từng cái bạt tai, hai gò má Ninh Vũ Tâm sưng lên thật cao, thậm chí trên mặt còn bị chiếc nhẫn trên ngón tay của Thẩm Nguyệt Nhi làm xước ra vài tia máu, nhưng cô cũng chỉ là người đảm nhiệm một cái vai phụ nho nhỏ, căn bản cũng chẳng có người nào để ý đến.
(*)NG (No Good): là một thuật ngữ trong phim ảnh chỉ những cảnh quay bị hỏng, những phân khúc đó sẽ bị loại bỏ và phải quay lại.
Mỗi lần hạ xuống một bạt tai, ngay tại thời điểm nên nói một câu cuối cùng trong kịch bản, Thẩm Nguyệt Nhi cũng đều xuất hiện một lỗi nho nhỏ, cái phân đoạn này chỉ có thể một lần rồi lại một lần diễn đi diễn lại.
"Tốt lắm, trước nghỉ một lát rồi bắt đầu lại!" Đạo diễn đã phải hô ngừng lại, để cho tất cả mọi người điều chỉnh lại cảm xúc của họ.
Diễn viên đều chạy đi trang điểm lại, đọc thêm kịch bản.
Thẩm Nguyệt Nhi cười bỡn cợt, đi qua bên cạnh Ninh Vũ Tâm: "Muốn được nổi tiếng, không phải là chuyện dễ dàng như vậy."
"Thẩm Nguyệt Nhi, cô là cố ý." Ninh Vũ Tâm tức giận nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt Nhi, đột nhiên hiểu ra Thẩm Nguyệt Nhi căn bản cũng không phải là không diễn được, mà là cố ý muốn chỉnh cô.
"Cố ý thì như thế nào? Tôi chính là cố ý đó." Thẩm Nguyệt Nhi kiêu ngạo hất đầu, ánh mắt khinh thường liếc nhìn qua hai má sưng đỏ của Ninh Vũ Tâm: "Có tôi ở đây, cô cứ chờ cả đời đều diễn vai nha hoàn đi!"
"Cô ——"
"Cô cái gì?" Thẩm Nguyệt Nhi hất mạnh tay Ninh Vũ Tâm ra, ánh mắt chán ghét nhìn về phía cô ta: "Có Ninh Noãn Dương ở đây, Đỗ Ngự Đình đã không thèm liếc mắt nhìn tôi. Thật vất vả mới hợp tác được với Bùi thiếu, hiện tại cô lại còn muốn đến cướp vai diễn của tôi. Tôi và nhà họ Ninh các người có thù oán gì sao? Khắp nơi đều làm khó tôi." Lúc Ninh Vũ Tâm xuất hiện, cô đã cảm nhận được nguy cơ, Bùi thiếu đã không còn cần tới cô đến làm việc, thân phận của Ninh Vũ Tâm lại dễ dàng đến gần Ninh Noãn Dương hơn.
"Thẩm Nguyệt Nhi, cô chờ đó." Ninh Vũ Tâm cúi đầu, xoay người đi.