• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này.....”

Đạo diễn có chút khó xử, thu liên tục hai ngày vẫn chưa thu xong, nam nữ hát chính lại ghét nhau, hơn nữa cấp trên của công ty có dặn dò, Ninh Noãn Dương có thân phận đặc biệt, phải đặc biệt quan tâm một chút.

Nhưng mà, Hứa công tử này cũng không phải dễ chọc nha.

“Buông tay ra----” Tần Nghiên xông lên trước, kéo tay của Hứa Thần, kéo không ra, cô cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào tay của Hứa Thần.

Vết cắn này không nhẹ, mu bàn tay đều đã chảy máu.

“Cô cắn tôi?” Hứa Thần sợ đau rút tay về, hung hăng đẩy Tần Nghiên.

“Tiểu Nghiên------”

Tần Nghiên đứng không vững, kéo cả Ninh Noãn Dương ngã xuống đất.

“Noãn Dương----”

Từ bên ngoài một bóng dáng màu xanh vội vàng chạy đến, là An Dật Cảnh, “Em làm sao vậy?” Anh đỡ Ninh Noãn Dương đứng dậy.

“Không có việc gì.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, phủi bụi bặm trên người, trong lòng bàn tay âm ỷ đau.

“An Dật Cảnh, anh đến đây làm gì?” Hứa Thần nhìn thấy An Dật Cảnh thì lập tức dựng lông mày, phút chốc hiện ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, tôi biết rồi, lần trước anh cướp vai nam chính của tôi còn chưa đủ, lần này còn muốn cướp vị trí hát chính của tôi đúng không?” Anh ta chất vấn, dáng vẻ côn đồ lưu manh.

An Dật Cảnh hoàn toàn không để ý đến phản ứng của anh ta, trực tiếp nhận lấy băng keo cá nhân của trợ lý đưa, dán lên vết thương nhỏ trên tay Ninh Noãn Dương, “Có đau không?” Công việc hôm nay của anh kết thúc sớm, hơn nữa lại đang gần với nơi làm việc của Ninh Noãn Dương, nên thuận tiện ghé thăm, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Người trong giới dư luận đều tự biết trong lòng chuyện Hứa Thần làm việc thế nào, người như vậy mà còn sống đúng là lãng phí thức ăn.

“Anh đáng bị đánh-------” Hứa Thần chợt giơ nắm đấm, lao thẳng đến chỗ An Dật Cảnh.

An Dật Cảnh thoải mái nghiêng người, đón được nắm đấm của Hứa Thần, nhẹ nhàng vặn một cái, anh ta lập tức kêu cha gọi mẹ hét to: “Đau, đau quá, mau, mau, mau buông tay ra, sắp gãy rồi....” Vẻ mặt anh ta như đưa đám, khuôn mặt co quắp, xem chừng là đau không nhẹ.

“Cặn bã---” An Dật Cảnh khinh bỉ, hung hăng hất tay anh ta ra. Xoay người, nở nụ cười không ai có thể địch lại nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, tôi nguyện ý tạm gác công việc trong tay, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác cùng ông, không biết là tôi có vinh hạnh này không?” Ý của anh chính là muốn thay vị trí của Hứa Thần.

Đạo diễn vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, “Tất nhiên là có thể, có thể.” Lúc trước bọn họ nhiều lần mời An Dật Cảnh, tiếc rằng lịch trình của anh đã kín, hiện tại anh chủ động đề nghị, như vậy không phải là quá tốt sao.

Phải biết rằng, hiện tại không ai có độ hot sánh được với An Dật Cảnh.

“Này, đạo diễn, vậy tôi làm sao bây giờ?” Hứa Thần ôm cánh tay đứng một bên, vừa nghe lời nói của đạo diễn liền trở nên nóng nảy.

“Hứa tiên sinh, xin lỗi, hợp đồng của chúng ta đã đến hạn, nghiêm túc mà nói, anh đã vi phạm hợp đồng.” Đạo diễn giận dữ đưa ra hợp đồng, “Trên hợp đồng của chúng ta đã viết rõ, trong vòng hai ngày phải quay xong, nếu không thì coi là vi phạm hợp đồng.” Nếu không phải do Hứa Thần dây dưa kéo dài, không có chuyện gì lại gây sự, ca khúc này hẳn là đã thu xong từ sớm.

“Ông----” Hứa Thần vừa muốn nổi giận, nhìn thấy An Dật Cảnh đứng bên cạnh, anh ta sợ hãi rụt cổ, bỏ lại một câu: “Xem như anh lợi hại-----” liền vội vã rời đi.

“Thần!” Vũ Phi vội vàng đuổi theo.

“Cút, đều là tại cô!” Hứa Thần tát một cái vào mặt của Vũ Phi, bỏ lại mình cô rồi lái xe rời đi.

“Chị Noãn Dương, chị nhìn kìa-----” Bỗng nhiên Tần Nghiên kéo kéo ống tay áo của Ninh Noãn Dương, nhìn về phía nào đó ở bên ngoài.

Ninh Noãn Dương quay đầu: “Kỷ Nhã?”

An Dật Cảnh nghe thấy, xoay người, chân mày cau lại: “Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Tô Kỷ Nhã rõ ràng đã đứng đó rất lâu, hai mắt rưng rưng, oán hận liếc nhìn Ninh Noãn Dương cùng với An Dật Cảnh, xoay người rời đi.

“Kỷ Nhã.” Ninh Noãn Dương hét to, biết rằng cô ta đã hiểu lầm cái gì, “Mau đuổi theo đi!”

“Không cần.” An Dật Cảnh lắc đầu, giống như không quan tâm đến chuyện này.

“Đi đi.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, “Kỷ Nhã nhất định đã hiểu lầm chúng ta, nhất định là chán ghét em.”

Một lúc sau, An Dật Cảnh giống như ra quyết định gì đó rất quyết tâm, “Anh đuổi theo, em đừng vội.” Anh liền chạy thẳng ra ngoài.

... .....

“Tiểu Nhã?” An Dật Cảnh chạy ra ngoài, không thấy bóng dáng của Tô Kỷ Nhã. Anh tìm kiếm xung quanh một hồi, rốt cuộc tìm thấy cô ở bồn hoa, cô trốn ở bồn hoa khóc đến thương tâm, “Mau ra đây, cẩn thận bên trong có sâu.” Anh đứng ở ngoài bồn hoa, đưa tay, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.

Tô Kỷ Nhã không ngẩng đầu.

“Mới vừa rồi là vì Noãn Dương bị thương, anh giúp cô ấy xử lý miệng vết thương một chút. Anh cùng Đỗ Ngự Đình là anh em, chăm sóc Noãn Dương là điều đương nhiên, cô ấy bị người khác bắt nạt, anh cũng không thể ngồi nhìn mà không để ý đến đúng không?” Lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích, đối với những chuyện như vậy, từ trước đến nay anh rất ít giải thích, bởi vì cảm thấy rất phiền toái.

Anh nói hồi lâu, nhưng Tô Kỷ Nhã vẫn không có phản ứng.

“Anh đi đây.” Anh đứng dậy đi đến bãi đậu xe.

“A Dật!” Tô Kỷ Nhã vội vàng đứng dậy, giữ chặt cánh tay anh: “Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên như vậy.”

Từ trước đến giờ cô đều bằng lòng chiều theo ý anh, thêm một lần nữa cũng không sao.

Tô Kỷ Nhã cùng An Dật Cảnh cùng nhau trở về nhà trọ của anh, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của anh.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng một đống lộn xộn, tất thối, giày ném loạn, nhưng không ngờ tới nơi này lại sạch sẽ một cách vô lý. Diện tích phòng ở không lớn, mỗi một nơi đều được thu dọn gọn gàng ngăn nắp.

“Anh thuê giúp việc theo giờ, cách hai ngày sẽ đến giúp anh quét dọn.” An Dật Cảnh tiện tay ném chìa khóa cửa, ném áo khoác lên sô pha.

“Đừng ném chìa khóa lung tung, cẩn thận tìm không thấy.” Tô Kỷ Nhã chạy đến nhặt chìa khóa lên, một khắc kia khi tay chạm đến cái lạnh chỉ có ở kim loại, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng can đảm.

Từ trong tủ lạnh, An Dật Cảnh lấy ra một lon bia, một lon nước ép xoài, mở lon nước ép xoài đưa cho Tô Kỷ Nhã: “Chỗ của anh không có gì để uống, tạm vậy.” Từ trước đến nay trong tủ lạnh của anh đều rất đơn giản, ngoài bia ra thì chỉ có nước ép xoài.

Nước ép xoài, ký ức này có vẻ xa xôi.

Hồi tưởng về nước ép xoài, lúc còn rất rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh cũng không nhớ rõ khi ấy là mấy tuổi. Hẳn là ở một vùng của hòn đảo, một ngôi nhà gỗ nhỏ phong cách cổ xưa, sau đó là những quả xoài vàng được mọc trên cành.

Trong ký ức, một khuôn mặt tươi cười đặc biệt dịu dàng đưa xoài cho anh, xoài luôn được lột vỏ sạch sẽ, sau đó tươi cười nhìn anh ăn hết xoài.

Mẹ----

Đây có lẽ là ký ức duy nhất của anh về gia đình, những hình ảnh kia, đã sớm bị thời gian tàn phá chỉ còn lại một ít.

“Em đi nấu cơm, anh nghỉ ngơi đi, sau nửa tiếng là có cơm ăn.” Tô Kỷ Nhã buộc dây thắt lưng, vội vàng đi vào phòng bếp. Mới vừa rồi bọn họ cùng nhau đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn anh thích ăn.

“Có cần anh giúp không?” An Dật Cảnh từ trong hồi tưởng trở về thực tại, anh nhìn về phía phòng bếp. Hầu như anh chưa bao giờ vào phòng bếp, ở một mình, tùy tiện ăn gì đó là được. Ngồi một mình ở bàn ăn, ngược lại cảm thấy rất cô đơn, vắng vẻ.

“Không cần-------” Trong phòng bếp truyền ra tiếng cười của Tô Kỷ Nhã.

Tay nghề của Tô Kỷ Nhã quả nhiên rất tuyệt vời, trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, thế nhưng cô lại làm ra bốn món mặn một món canh, hơn nữa đồ ăn đều được trình bày bắt mắt.

“Thơm quá!” An Dật Cảnh bày ra vẻ mặt tham ăn nhìn đồ ăn trên bàn, thân sĩ kéo ra một cái ghế: “Mời ngồi----”

“Anh cũng ngồi đi.” Tô Kỷ Nhã gật đầu cười dịu dàng, gắp một miếng cá hồi hấp vào chén của An Dật Cảnh. “Anh nếm thử xem, có thích vị này không, không thích em đi làm lại.” Không thể phủ nhận, sau khi cô gặp An Dật Cảnh, sự nghiệp đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng mà, cô chính là yêu người này, không phải vì anh cho cô những cái hư danh kia.

Mặc kệ lúc nào, anh luôn cười xán lạn, nhưng khi ở một mình, trong mắt anh luôn tràn ngập sự cô đơn.

“Làm sao có thể không ngon được.” An Dật Cảnh gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, chủ động khen ngợi: “Ăn rất ngon, so với nhà hàng năm sao, so với đồ ăn đầu bếp khách sạn Thất Tinh làm còn ngon hơn.” Anh cúi đầu ăn đồ ăn trong chén.

“Nếm thử cái này đi.” Tô Kỷ Nhã lại gắp một cái cánh gà chiên, “Em chế biến theo công thức bí mật đấy!” Cô nhìn anh ăn, chính mình chưa ăn một miếng nào.

“Ăn rất ngon.” An Dật Cảnh gật đầu, cắn một hơi nửa cái cánh gà, không ngừng gật đầu: “Một trăm điểm.”

“Thực sự ăn ngon như vậy sao? Vậy sau này chúng ta có thể mở nhà hàng.”

“Đúng vậy, ăn rất ngon.”

“... ...... ...... ...”

Không khí bữa tối rất vui vẻ, thoải mái.

Không thể phủ nhận, Tô Kỷ Nhã đúng là rất hiền lành, dọn dẹp phòng bếp gọn gàng ngăn nắp, sau khi ăn xong, cô còn nấu cho An Dật Cảnh một ly chè ngô nấu với lê: “Nhìn anh ăn đồ ăn của em nấu, em cảm thấy rất hạnh phúc.” Cô dựa vào bên cạnh An Dật Cảnh, vẻ mặt hạnh phúc, từ từ nhắm mắt lại.

“Anh cũng rất hạnh phúc.” An Dật Cảnh cười khẽ, cụp mi che đi cảm xúc trong mắt.

“A Dật, chúng ta rất hợp nhau, có đúng không?” Tô Kỷ Nhã cong môi cười, bỗng nhiên cô mở mắt ra, nghiêm túc nhìn anh: “Chúng ta kết hôn được không?” Đôi mắt run rẩy, cô không dám nhìn vào mắt của anh.

Thế mà cô lại thực sự làm chuyện này, cô cầu hôn anh.

“Kết hôn?”

Tâm trạng của An Dật Cảnh chấn động, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng mà trong lòng lại nảy sinh một phần nghi hoặc: “Đứa ngốc, em còn trẻ, có tiền đồ, kết hôn quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp.”

Về việc này, anh chưa bao giờ nghĩ đến. Hình như anh đã sớm quen ở một mình, một mình về nhà, một mình ăn cơm, một mình vui vẻ hay buồn bã.

“Không có việc gì, cho dù có ảnh hưởng đến sự nghiệp của em cũng không sao.” Tô Kỷ Nhã lắc đầu, kiên định nói: “Nếu kết hôn, em sẽ rời khỏi giới ca sĩ, những vẻ vang này đối với em không quan trọng, về sau em có thể ở nhà giúp anh nấu cơm, chờ anh trở về, được không?”

“Được.” An Dật Cảnh gật đầu, “Nhưng mà lịch trình công việc vài năm tới của anh đã kín rồi, chỉ sợ không có thời gian tổ chức một hôn lễ hoàn mỹ cho em, không bằng lại chờ thêm chút nữa.” Anh đứng dậy, lấy chìa khóa trên sô pha: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về.”

Tô Kỷ Nhã bối rối, kéo anh lại: “Đêm nay em ở lại có được không?” Cô hơi ngại ngùng nhìn anh, giọng nói có chút dè dặt.

“Quá muộn rồi, em ở lại chỗ này không tốt lắm đâu!” An Dật Cảnh vẫn cười khẽ khàng như cũ, cố tình không hiểu ý của cô: “Bởi vì bình thường chỉ có mình anh ở nhà, phòng khách chưa dọn dẹp, sợ em ở không quen, hay là để anh đưa em về!”

Tô Kỷ Nhã cắn môi, một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh đưa em về đi!”

Bởi vì bài hát đổi cho An Dật Cảnh hát, quá trình thu trở nên vô cùng thuận lợi. Đối với việc hai người lại hợp tác với nhau một lần nữa, bên ngoài đều đồn đại, quan hệ của hai người không như trước, hơn nữa An Dật Cảnh đã công khai thừa nhận bạn gái là Tô Kỷ Nhã, mối quan hệ này càng trở nên không rõ ràng.

Ninh Noãn Dương kết thúc công việc, nhận được điện thoại của Nhậm Tử Huyên hẹn cô ăn cơm. Cô liền cảm thấy vui vẻ, lâu rồi không có gặp Tử Huyên.

Dựa vào nơi Nhậm Tử Huyên gửi cho, tài xế đưa cô đến trước nhà hàng, Chủ nhà hàng này kinh doanh đồ nướng, các loại đồ nướng loại nào cũng có, nhưng cũng có những món đồ ngọt tinh tế.

“Noãn Dương, bên này.”

Ninh Noãn Dương đi vào nhà hàng, vừa vào liền nhìn thấy Nhậm Tử Huyên ngồi cạnh cửa sổ vẫy tay với cô.

Bên trong nhà hàng trang trí toàn màu mực đậm, sàn nhà màu đen cùng với cạnh viền màu đỏ thẫm, các vách tường màu cam rất đậm và sâu, ngược lại cảm thấy rất phù hợp cho món nướng.

“Tôi đến muộn rồi.” Ninh Noãn Dương nhìn đồng hồ trên tường, đã trễ nửa tiếng so với thời gian đã hẹn trước, chủ yếu là do trên đường kẹt xe: “Vậy.... phạt tôi trả tiền nhé.”

“Được!” Nhậm Tử Huyên gật đầu đồng ý, mái tóc ngắn của cô hình như lại ngắn hơn, trên người như thường lệ mặc quần bò rách cùng với áo sơ mi giản dị, “Trong khoảng thời gian này làm sao mà khắp nơi đều là xì căng đan của cô cùng An Dật Cảnh vậy?” Cô ta liếc mắt nhìn TV trên tường, ở đó đang phát tin tức của Ninh Noãn Dương cùng An Dật Cảnh.

“Lăng xê đấy!” Ninh Noãn Dương đối với chuyện này đã có một chức năng miễn dịch nhất định. Chuyện này, cô và An Dật Cảnh đã ăn nói thận trọng, nhưng mà bọn họ càng không nói, đám truyền thông lại cắn chặt bọn họ không buông.

“Cũng đúng, trong làng giải trí lăng xê là chuyện bình thường.” Nhậm Tử Huyên gật đầu, nhận lấy thực đơn từ phục vụ đưa đến: “Cô đã trả tiền vậy tôi sẽ gọi món.”

“Được!”

Thức ăn được lên rất nhanh, đều là một ít thịt sống, lò than nhỏ trên bàn đang cháy hừng hực, dầu trên vỉ nướng cũng đã nóng rồi, đang xèo xèo bốc hơi nóng.

“Wow, một bữa tiệc tuyệt vời.” Nhậm Tử Huyên lấy vài xiên cánh gà nướng trên vỉ nướng, “Sè sè----” dầu nóng lập tức nhảy lên thật cao, “Noãn Dương, nhanh, để thêm một ít đồ ăn lên vỉ nướng, nếu không sẽ ăn không đủ.”

“Được!” Khi ngửi thấy mùi thơm kia, Ninh Noãn Dương cũng đã bắt đầu chảy nước miếng, cô cầm cái dĩa xiên cá mực, chân vịt,... đặt toàn bộ lên vỉ nướng, một bên quạt lửa, còn một bên rắc bột ớt lên đồ ăn, “Thơm quá!” Đã lâu rồi cô chưa ăn những món ăn như vậy, ở nhà, Đỗ Ngự Đình không cho phép cô ăn, anh luôn chê những món ăn như vậy không đủ vệ sinh, không đủ dinh dưỡng, dù sao anh không ở đây, hôm nay cô phải ăn cho đủ.

Lửa than hồng hồng, chiếu vào khuôn mặt của hai người cũng hồng theo.

“Mời hai vị từ từ dùng.” Phục vụ bưng hai ly trà chanh hoa hồng để lên bàn.

Ly sứ hình tròn màu trắng, đáy ly để hai miếng chanh màu vàng, trong nước bung ra nhiều đóa hoa hồng đỏ tươi.

“Chúng tôi không có gọi cái này.” Mắt Nhậm Tử Huyên nhìn hóa đơn đã thanh toán.

Phục vụ mỉm cười, giải thích: “Hôm nay hai vị là khách hàng thứ một trăm trong nhà hàng, cái này là nhà hàng đặc biệt tặng, uống trà chanh hoa hồng rất thích hợp trong lúc ăn đồ nướng, có thể thải độc dưỡng nhan. Hai vị từ từ dùng.”

“Cám ơn!” Ninh Noãn Dương cầm ly sứ, uống một ngụm nhỏ: “Thật tốt, còn có quà tặng.” Quả nhiên trà chanh hoa hồng ở đây đặc biệt thơm, có mùi chanh thơm ngát, còn có mùi thơm của hoa hồng.

“Thật là tốt.” Nhậm Tử Huyên cũng đang cầm cái ly gật đầu.

Hai người một bên ăn một bên không ngừng để đồ ăn lên vỉ nướng.

“Đồ ăn của nhà hàng này không tệ, giá cũng rất hợp lý.” Ninh Noãn Dương một bên vừa ăn, một bên thêm một ít dầu lên vỉ nướng, cô cắn một miếng cánh gà, liền thấy Nhậm Tử Huyên gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng cô, ngây ngốc há miệng, bộ dáng cực kỳ ngạc nhiên: “Noãn Dương----” Nhậm Tử Huyên đưa tay chỉ chỉ phía sau cô.

Ninh Noãn Dương quay đầu: “Bùi Tử Dương------”

“Noãn Dương, anh rất nhớ em.” Bùi Tử Dương mỉm cười, giọng nói gợi cảm lâng lâng truyền đến: “Nhớ anh không?” Hai tay của anh ta chống lên bàn, cúi người vòng Noãn Dương bên trong, cắn hơn phân nửa cánh gà trong tay cô: “Đồ ăn của Noãn Dương nướng quả nhiên là ăn rất ngon.”

“Anh ăn cánh gà của tôi?” Đột nhiên Ninh Noãn Dương cau mày thành hình chữ “Xuyên”, sau một hồi thương tiếc, liền ném cánh gà vào thùng rác.

“Anh, Noãn Dương là khách của em, anh không thể...” Nhậm Tử Huyên nghiêm mặt nhìn Bùi Tử Dương.

Bùi Tử Dương gật đầu, “Dĩ nhiên, nếu là người do em mời, đương nhiên anh sẽ không làm gì, hiện tại anh chỉ là muốn cùng mọi người ăn thôi.” Dứt lời, anh ta dửng dưng ngồi kế bên Ninh Noãn Dương, “Noãn Dương sẽ không để ý chứ?” Anh ta tự ý lấy cánh gà Ninh Noãn Dương đã nướng gặm lấy gặm để.

“Dĩ nhiên là để ý rồi!” Ninh Noãn Dương hung hăng nhìn anh ta cắn cánh gà, liền cảm thấy lòng đau như cắt, “Này, anh ăn đồ ăn của người khác, anh muốn lây bệnh cho mọi người sao? Có bệnh không chịu ở yên trong bệnh viện, chạy loạn ra ngoài làm gì?”

Bùi Tử Dương cầm cánh gà, ngạc nhiên một hồi.

Thấy Ninh Noãn Dương cùng Nhậm Tử Huyên giao tiếp bằng ánh mắt, Nhậm Tử Huyên hiểu ý, lớn tiếng hét: “Bùi tổng, tuần trước anh đi Mỹ không phải đã bị lây bệnh cúm gia cầm sao? Bệnh của anh còn chưa hết, lại trốn viện chạy đến đây, lây bệnh cho người khác thì sao đây? Bệnh này sẽ chết người đấy.”

Vẻ mặt Bùi Tử Dương lâm vào tình trạng hóa đá.

Người xung quanh cũng vừa nghe thấy lời nói của bàn bọn họ.

“Quản lý, mau ném người này ra ngoài đi.” Có người hét lớn: “Nếu không chúng tôi sẽ đi.”

“Đúng, đúng vậy.”

Sau khi ầm ĩ một hồi.

Quản lý mang theo khẩu trang xuất hiện trước mặt Bùi Tử Dương: “Vị tiên sinh này, anh....”

Bùi Tử Dương vừa muốn nổi giận, đã thấy phía sau có vài người mặc áo khoác trắng đi đến, nâng Bùi Tử Dương đi ra ngoài.

“Tôi không có bệnh.” Bùi Tử Dương gào thét.

“Người có bệnh luôn nói bản thân mình không có bệnh.” Bác sĩ lắc đầu, nhìn người nào đó đang nổi giận, còn nói thêm một câu: “Tiên sinh, tôi thấy khả năng anh bị ăn mòn thần kinh não rồi.”

“À----”

Ninh Noãn Dương cùng Nhậm Tử Huyên nhìn nhau cười một tiếng, “Chúng ta thành công đánh bại quái thú.”

“Tôi cũng không dám gọi cô ra ăn cơm, chỉ sợ anh của tôi.....” Nói tới đây, vẻ mặt Nhậm Tử Huyên có chút ảm đạm, anh trai, Lục Tử Viễn, dường như mỗi người bên cạnh cô đều có liên quan đến Noãn Noãn.

“Tôi.....” Ninh Noãn Dương cười cười cầm cái ly lên, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.

“Noãn Dương----” Nhậm Tử Huyên cũng bắt đầu cảm thấy mí mắt có chút nặng, “Trà, trà này....” Cô lắc lắc đầu, ngã xuống bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK