Thà phá hủy một ngôi miếu, cũng không thể phá hủy một cái đám cưới.
Tiêu Ngâm Tuyết sắp đính hôn với Quý Giản Phàm, như vậy sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng vậy!
Cô giả vờ mỉm cười nói: “Chúc mừng.” Sau đó đè xuống toàn bộ chuyện ngày hôm đó.
Coi như là vì Quý Giản Phàm, cô sẽ lựa chọn quên đi chuyện ngày hôm đó.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Đỗ Ngự Đình lải nhải bên tai cô cả ngày, không thể ăn cái này, không thể đụng vào cái kia, cô nghe tới phiền, đuổi anh đi mua canh cá viên Phúc Ký cho cô.
Canh cá viên Phúc Ký rất nổi tiếng, hương vị đặc biệt ngon, mỗi ngày người đi mua canh cá viên Phúc Ký đều phải xếp hàng mới có thể mua được. Cá viên màu trắng, cắn vào mềm và dai, canh màu trắng sữa, thả lên một vài lá rau màu xanh, hơn nữa có một ít dầu ớt đỏ, nóng hổi, nghĩ tới cô liền muốn chảy nước miếng.
Nhưng mà dựa vào tình hình hiện tại của cô đoán chừng, canh cá viên Đỗ Ngự Đình mua về sẽ không có dầu ớt đỏ, mà chỉ có canh màu trắng và rau xanh. Cô không thể ăn cay, cô biết, nhưng mà cảm thấy có chút ngứa miệng.
Trong lúc rảnh rỗi Ninh Noãn Dương đi dạo trong hành lang bệnh viện, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm cho cô giống như cô gái vị thành niên.
Cô vừa đi vừa đếm sàn nhà, không để ý trước mặt, đụng vào một người phía đối diện.
“Ai------”
“Cô không sao chứ?” Người kia luống cuống tay chân đỡ cô dậy, giọng nói ngạc nhiên truyền đến: “Noãn Noãn?”
Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, “Tử Huyên, sao cô lại ở đây?” Sau một hồi choáng váng, cô ảo não vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất, cô là y tá.” Y tá xuất hiện ở bệnh viện là chuyện bình thường, đầu cô thật sự là bị lừa đá rồi.
Nhậm Tử Huyên kinh ngạc nhìn băng gạt màu trắng trên trán Ninh Noãn Dương và vết trầy da trên mặt, “Cô làm sao vậy?”
Ninh Noãn Dương lắc đầu, nói một câu: “Ngã từ trên ngựa xuống.” Nếu đã quyết định không nhắc lại việc vì sao ngã ngựa, coi như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, cô tin rằng Tiêu Ngâm Tuyết chỉ nhất thời làm ra chuyện như vậy, chứ không có ý muốn hại chết cô.
“Noãn Noãn....” Nhậm Tử Huyên nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, nhìn nhìn xung quanh, khẽ nói: “Cô có thể đến xem Lục Tử Viễn không?” Lục Tử Viễn sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên chính là đừng để cho Noãn Noãn biết anh ta bị thương. Mấy ngày nay, anh ta nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều nhìn hình Noãn Noãn trên cuốn tạp chí, xem tới mấy tiếng đồng hồ, có khi còn cười khúc khích. Cho dù đã chăm sóc rất tỉ mỉ, nhưng anh ta hồi phục rất chậm, gầy yếu đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
“Lục Tử Viễn làm sao vậy?”
“Cô đi theo tôi.” Nhậm Tử Huyên nắm lấy cánh tay của cô, đi về phía trước.
Đi qua hành lang thật dài, mùi thuốc khử trùng bao phủ cả đoạn đường.
Trong phòng có treo bảng phòng chăm sóc đặc biệt, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta hoảng hốt, người kia nằm trên giường bệnh màu trắng, một tay cầm cuốn tạp chí, ngơ ngác nhìn, vẻ mặt ôn nhu.
“Khụ khụ----” Nhậm Tử Huyên ho nhẹ.
Lục Tử Viễn dường như không nghe thấy, không quay đầu cũng không trả lời.
“Lục Tử Viễn.” Ninh Noãn Dương khẽ gọi, mới mấy ngày không gặp, anh làm sao lại trở thành bộ dạng như vậy, “Anh làm sao vậy?”
“Noãn Noãn?” Lục Tử Viễn kinh ngạc quay đầu, một khắc kia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt trẻ con tràn đầy vẻ vui sướng, sự nhớ nhung bị kiềm nén vào lúc này toàn bộ đều được mở ra, “Sao em lại đến đây?” Ánh mắt chạm vào quần áo bệnh nhân giống anh trên người cô và vết thương trên mặt cô, anh liền trở nên nóng nảy: “Em làm sao vậy? Có phải là Đỗ Ngự Đình bắt nạt em hay không?” Anh vùng vẫy muốn đứng lại làm cho vết thương trên ngực bị rách ra, dẫn tới nỗi đau rất lớn, “Khàn-----” Tim đập thình thịch, mặt anh tái nhợt, ngã mạnh xuống giường.
“Anh đừng lộn xộn.” Nhậm Tử Huyên lo lắng bước tới, đè anh lại, trách móc: “Lục Tử Viễn, anh có thể quan tâm đến cảm nhận của người khác được không? Anh bị thương, vẫn còn có người lo lắng cho anh mà.” Giọng nói cô nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ lên. Biết rõ trong lòng anh chỉ có Lăng Y Y, mà trong mắt cũng chỉ có Ninh Noãn Dương, người rất giống Lăng Y Y, nhưng cô vẫn không thể không quan tâm anh.
“Lục Tử Viễn, rốt cuộc anh bị sao vậy?” Ninh Noãn Dương giúp giữ anh lại, sắc mặt anh tái nhợt đến dọa người, trong phòng rất nhiều các loại dụng cụ, mùi thuốc khử trùng rất nồng, dường như anh bệnh không nhẹ.
“Anh ấy.....”
“Anh không sao, chỉ là bệnh cảm thông thường thôi.” Lục Tử Viễn mỉm cười, bộ dáng không quan trọng, anh làm ra tư thế xua tay, lại làm cho miệng vết thương đau đến tê tâm liệt phế, “Anh không sao, thật đấy.” Cố nén nỗi đau, anh mỉm cười.
Máu chảy ra nhuộm cả băng gạc màu trắng quấn thật dày trong ngực, thấm ra cả quần áo bệnh nhân.
“Anh.....” Nhậm Tử Huyên nhìn chằm chằm vết máu trên ngực anh, tim co rút đến đau đớn, khi Noãn Noãn không tới anh nằm trên giường cả ngày, không thích nói cũng không thích cười, tinh thần rất yếu. Nhưng khi Noãn Noãn tới, anh ngay cả tính mạng cũng không cần sao?
Lục Tử Viễn làm như không có chuyện gì kéo chăn lên, che vết máu ở trước ngực, “Bụp---” Cuốn tạp chí rất dày rơi từ trên giường xuống, trang bìa tạp chí là quảng cáo của Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh.
Khuôn mặt Lục Tử Viễn lộ ra vẻ xấu hổ, giống như niềm vui trong nhiều ngày bị người khác phát hiện, nụ cười có chút kỳ cục: “Quảng cáo của em chụp rất đẹp.” Anh nhận lấy cuốn tạp chí mà Nhậm Tử Huyên nhặt lên cho anh, đặt trên tủ đầu giường, nụ cười xán lạn trên mặt cũng không che được sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, cái trán bị tóc mái che khuất đã chảy ra một chút mồ hôi.
“Lục Tử Viễn, anh làm sao vậy?” Nhậm Tử Huyên phát hiện có cái gì đó không ổn, “Có đau lắm không? Em đi kêu bác sĩ có được không?”
“Anh không sao.” Lục Tử Viễn mỉm cười lắc đầu, ngăn cô lại, trong mắt anh lộ ra vẻ cầu xin, nhẹ nhàng nhìn cô lắc đầu.
Hốc mắt Nhậm Tử Huyên đỏ lên, trong lòng muốn mắng anh một ngàn lần một vạn lần, Lục Tử Viễn, anh đau chết là đáng đời, đáng đời! Nhưng nhìn thấy vẻ cầu xin trong mắt anh, cuối cùng cô cũng không nỡ vạch trần lời nói dối của anh.
Anh không muốn Noãn Noãn lo lắng, cô biết.
Cô xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, lặng lẽ lau nước mắt.
“Két------”
Cửa lại mở ra.
Lãnh Nhiên mặc áo choàng màu trắng đi vào, phía sau có một y tá nhỏ đi theo giúp anh ta đẩy xe thuốc.
Lãnh Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tử Viễn, trêu ghẹo: “Hôm nay hồi phục rất tốt, đã có thể ngồi dậy rồi.” Khi ánh mắt anh ta lướt qua người bên cạnh Lục Tử Viễn, đáy mắt lộ ra vẻ sững sờ, liền hiểu ra cái gì đó, “Quả nhiên là loại thuốc tốt.”
“Bác sĩ Lãnh, anh mau giúp Lục Tử Viễn xem một chút, anh ấy.... ....” Nhậm Tử Huyên xoay người, trên lông mi thật dài dính nước mắt chưa kịp lau khô.
“Tôi không sao, chỉ là cảm thấy hôm nay tốt hơn hôm qua một chút.” Lục Tử Viễn nhìn Lãnh Nhiên lắc đầu, ý bảo anh ta đừng nói. Anh nhìn sang Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, anh phải làm kiểm tra rồi, để Tử Huyên đưa em trở về phòng, được không?”
“Dạ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, cười đáng yêu dặn dò: “Anh phải phối hợp với bác sĩ để uống thuốc, lúc bị tiêm đừng có khóc, sẽ rất mất mặt đó.”
“Được, anh sẽ cố gắng không khóc.” Lục Tử Viễn nghiêm túc trả lời, ánh mắt đọng lại trên mặt cô, thật lâu cũng không nỡ dời đi, nụ cười ấy, thật sự rất giống Y Y.
Lãnh Nhiên nhìn chằm chằm chỗ bị chăn che kín, kéo chăn bông ra, ngực Lục Tử Viễn đã nhuộm máu, trên chăn bông cũng bị dính máu đỏ tươi.
“Cuối cùng cũng có thể ngừng giả bộ rồi.” Lục Tử Viễn cắn răng, nụ cười trên mặt biến mất, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhắm mắt lại thật mạnh, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cô gái vừa rồi là ai vậy?” Lãnh Nhiên lưu loát cắt quần áo và băng vải trên ngực Lục Tử Viễn, rửa miệng vết thương cho anh, “Cậu thật sự không muốn sống nữa rồi.”
“Vợ của Đỗ Ngự Đình, cô ấy rất giống Y Y.” Lục Tử Viễn nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa.
“Đỗ Ngự Đình.” Giọng nói của Lãnh Nhiên vang lên bên tai: “Cậu sẽ không cho rằng cô ấy là.....”
“Tớ cảm thấy cô ấy rất giống Y Y, không chỉ tướng mạo giống hệt nhau, mà ngay cả có một số chi tiết cũng gần giống nhau.” Vẻ mặt Lục Tử Viễn buồn bã. Nếu lúc trước có thể mang cô cùng đi nước ngoài, có phải bây giờ mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy rồi đúng không.
Ninh Noãn Dương, rốt cuộc em có phải là Lăng Y Y không?
“Ninh Noãn Dương, Lăng Y Y.....” Lãnh Nhiên lặng lẽ nhắc đi nhắc lại. “Ầm----”
Cửa gần như bị phá hỏng.
“Lục Tử Viễn, anh là kẻ lừa đảo, tại sao lại gạt em?” Ninh Noãn Dương lảo đảo chạy vào.
“Noãn Noãn, sao em lại tới đây?” Lục Tử Viễn vừa mới thay thuốc, còn chưa kịp cài nút áo, anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
“Anh gạt em, anh hoàn toàn không phải bị cảm mạo.” Ninh Noãn Dương che miệng khóc, “Anh vì cứu em, nên mới bị trúng đạn, tại sao anh không nói? Tại sao anh không nói......” Khi cô sắp tới phòng bệnh thì Tử Huyên bỗng nhiên nói cho cô biết, Lục Tử Viễn hoàn toàn không phải bị cảm mạo, vào ngày hôm đó vì chặn cho cô một phát súng trong lúc hỗn loạn, viên đạn xuyên qua tim, thiếu chút nữa là chết.
Chưa kịp thu dọn băng gạc dính đầy máu và quần áo rách trên bàn.
Lúc này cô mới chú ý, phòng anh ở là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nếu không có gì nghiêm trọng, thì không cần đưa người tới chỗ này.
“Anh thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ, vẫn chịu đựng được.” Lục Tử Viễn nhờ y tá giúp anh khâu lại miệng vết thương, khuôn mặt anh tái nhợt như cũ, gần như trong suốt, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô: “Em đừng khóc, đừng khóc.” Bàn tay to vỗ nhẹ lên mái tóc cô, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nước mắt của cô ngấm vào tim anh làm cho anh rất đau đớn: “Noãn Noãn, đừng khóc----”
“Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo------” Ninh Noãn Dương khóc, cắn thật mạnh vào cánh tay anh, không một chút thương tiếc, đợi cô buông ra thì đã để lại một dấu răng màu xanh trên cánh tay anh.
Lục Tử Viễn kinh hãi, nhìn chằm chằm chỗ bị cô cắn, con ngươi anh giãn ra: “Y Y, Y Y.....” Cảm giác quen thuộc quét qua toàn thân anh, anh ngơ ngác giống như bị điện giật, động tác này, rất quen thuộc. Mỗi lần anh không cẩn thận chọc giận Y Y, cô đều sẽ cắn thật mạnh lên cánh tay anh, nhìn anh nghiến răng đau đớn, cô mới chịu bỏ qua cho anh.
Cảm giác đau đớn quen thuộc lại xuất hiện, anh không còn lý do gì thuyết phục bản thân mình, cô thật sự không phải là Y Y?
“Y Y.....”
“Kẻ lừa đảo, em không phải là Y Y, em là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương hít mũi, nghĩ tới việc đang tức giận, lại đấm vào vai anh, đôi mắt cô rưng rưng, hai mắt sau khi khóc xong hồng hồng như mắt của con thỏ nhỏ, “Ai cho anh gạt em!”
“Đau------” Lục Tử Viễn nhăn mặt kêu rên.
“Nếu cô muốn anh ấy chết nhanh một chút, thì lại đấm thêm một cái.” Lãnh Nhiên đã thu dọn xong dụng cụ, anh ta nhìn Ninh Noãn Dương, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Thật xin lỗi, em thiếu chút nữa quên anh là bệnh nhân.” Ninh Noãn Dương thè lưỡi ra, vội vàng giúp Lục Tử Viễn xoa bóp vai, hít mũi nói: “Không cho phép anh chết.”
“Tớ đi đây, có việc gì thì cứ kêu tớ.” Lãnh Nhiên nhét hai tay vào túi đi ra ngoài.
Nhậm Tử Huyên đứng ở bên giường, giả vờ như không nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ, cô ghen tị Lục Tử Viễn đối xử tốt với Noãn Noãn, ghen tị Lục Tử Viễn chỉ cười với Noãn Noãn, nhưng mà, chỉ cần là chuyện có thể khiến anh vui vẻ, cô đều bằng lòng làm.
Nếu cô thể mang lại hạnh phúc cho anh, vậy thì sẽ nghĩ cách làm cho anh hạnh phúc, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh.
Một chút cay đắng leo lên khóe miệng, nước mắt lặng lẽ trào ra. Một vài người đàn ông mặc đồ đen vây quanh bệnh viện, vẻ mặt đề phòng nhìn người đàn ông đang đi ra đi vào.