• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục Tử Viễn-------” Một âm thanh bi thương vang dội bầu trời, Nhậm Tử Huyên ngơ ngác quỳ xuống đất, “Không, không, anh không được chết, có nghe thấy không? Không được chết, không được chết.” Cô lắc đầu, bò đến bên cạnh anh, ngực anh dần dần nhuộm máu làm cho cô choáng váng, giống như sức lực toàn thân bị rút đi. Ngoại trừ việc nhìn chằm chằm vào màu đỏ chói mắt kia, thì cô dường như bất động.

“Cầu xin anh, đừng chết.” Cô cầm tay anh, lần đầu tiên cô tới gần anh như vậy, nước mắt đã làm mờ đi ánh mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt anh: “Lục Tử Viễn, em xin anh, đừng chết, có được không? Em sẽ giúp anh tìm Lăng Y Y, anh đừng chết,chỉ cần anh không chết, nhất định có thể tìm được Lăng Y Y, không phải anh đã nói cô ấy chưa chết sao?”

Khóe miệng Lục Tử Viễn cười xán lạn, Y Y, anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, cô vẫn ổn, lần này, cuối cùng anh cũng có thể tới kịp lúc rồi.

“Lục Tử Viễn, anh đừng nhắm mắt, mở mắt ra đi, em sẽ cứu anh...” Cô không dám đụng vào anh, sợ chạm vào miệng vết thương của anh.

“Ha ha ha, cô ta đã chết, đã chết rồi, không thể nghe.....” Bên cạnh, Ninh Vũ Tâm bị người chặn lại đang cười ngây ngốc, rõ ràng là đang trong tình trạng điên loạn: “Ninh Noãn Dương đã chết rồi, bọn họ đều đi theo ba mẹ tôi rồi.....”

“Ninh Vũ Tâm, tiện nhân-----.” Bỗng nhiên Nhậm Tử Huyên nhặt khẩu súng lên.

“Đùng, đùng-----”

“Đùng, đùng-----”

Bốn tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua mắt cá chân và cổ tay của Ninh Vũ Tâm.

“A-----” Ninh Vũ Tâm đau đớn kêu rên.

Nhậm Tử Huyên hung hăng đạp lên đầu Ninh Vũ Tâm, ra lệnh cho người bên cạnh: “Dẫn đi, để tôi từ từ tra tấn cô ta.” Cô không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Lục Tử Viễn.

“Tại sao lại như vậy?” Mộ Ngưng Tử lau khẩu súng trong tay, vẻ mặt khó hiểu.

“Ninh Vũ Tâm bị bắt đi, đoán chừng là không thể sống.” An Dật Cảnh lắc đầu, cánh tay quấn băng gạt màu trắng, vết thương trên cánh tay không nghiêm trọng, “Nhưng mà Lục Tử Viễn kia, chúng ta lại nợ anh ta hai ân tình.”

“Noãn Noãn thế nào rồi?” Quý Giản Phàm buông bản thiết kế trang phục thịnh hành, kiểu dáng phổ biến trong tay xuống, nhìn Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình lắc đầu, nhưng vẻ mặt cũng không nhẹ nhõm, “Cô ấy không sao rồi.” Bởi vì lúc Ninh Vũ Tâm nổ súng, Lục Tử Viễn đã đánh ngất cô, cho nên cô không bị thương tổn gì, hơn nữa hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Anh giải thích với cô, bởi vì gần đây Ninh Vũ Tâm quay cảnh kẻ cướp quá nhập tâm, vì vậy tinh thần xuất hiện một ít vấn đề nhỏ, đã bị đưa về Mĩ chữa trị.

Ngược lại là Lục Tử Viễn, người này vốn dĩ không thể giữ lại, ân tình lần trước còn chưa trả, lần này anh ta lại cứu Noãn Noãn, hiện tại không thể giết được. Nếu giết, chính là anh bất nghĩa, anh quay đầu nhìn Mộ Ngưng Tử: “Lần trước anh nhờ em điều tra tình hình của Lục Tử Viễn, có tiến triển gì không?”

Mộ Ngưng Tử lấy laptop luôn đem theo bên người, mở ra, đẩy về phía mọi người: “Lục Tử Viễn, nam, hai mươi bảy tuổi, sinh ra trong một gia đình chính trị, hai mươi tuổi đi du học, chuyên ngành y học, kết quả học tập xuất sắc, có hai bằng tiến sĩ. Anh ta đi nước ngoài mỗi năm sẽ trở về một lần, nghe nói là vì Lăng Y Y.....”

“Đủ rồi-----” Tim của Đỗ Ngự Đình chợt đập mạnh, vẻ mặt âm trầm dọa người, “Như vậy là đủ rồi.” Anh không muốn nghe thấy cái tên kia, anh sợ hiện tại tất cả những gì anh đang có đều là mơ, sau khi tỉnh dậy chỉ còn một mình anh lẻ loi.

Mộ Ngưng Tử đóng laptop lại, nhìn nhìn vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình, nói: “Bây giờ Lục Tử Viễn còn đang cấp cứu, sống hay chết vẫn chưa rõ.”

“Phái người tiếp tục giám sát, chuyện này ai nói cho Noãn Noãn biết, thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói đáng yêu phát ra từ cầu thang, Ninh Noãn Dương mang đôi dép lê có đầu búp bê thật to hoạt bát chạy tới chỗ này, dường như tâm trạng rất tốt, “Anh vừa mới nói chuyện gì không thể để cho em biết vậy?” Cô đáng yêu nhìn nhìn Đỗ Ngự Đình, lại nhìn nhìn mấy người còn lại.

Một số người chột dạ nhìn đi chỗ khác.

“Không có chuyện gì.” An Dật Cảnh nhìn chằm chằm ly cà phê, lắc đầu.

“Thật là không có chuyện gì” Quý Giản Phàm cúi đầu nhìn bản thiết kế trong tay, lắc đầu.

“À, em biết rồi.” Cô bỗng nhiên hiểu ra, vẻ mặt giận dữ nhìn Đỗ Ngự Đình: “Mọi người chuẩn bị đi tán gái có đúng không?” Khó trách bộ dáng của bọn họ thần thần bí bí, còn không nói cho cô biết.

“Tán gái, phù-----” An Dật Cảnh phun cà phê trong miệng ra theo một đường thẳng.

Quý Giản Phàm lặng lẽ đưa bản thiết kế lên mặt, bản thiết kế bị phun chi chít dấu cà phê, xem ra đã bị hủy rồi.

Ai ngờ, câu tiếp theo của Ninh Noãn Dương lại làm cho mọi người phun máu: “Chồng, anh không được ngắm gái đẹp một mình, nhớ phải dắt em theo.”

“Ninh – Noãn – Dương.” Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình tối đi một nửa, cô gái nhỏ này càng ngày càng kỳ cục rồi, anh kéo cô qua, ghé sát vào tai cô nói một câu: “Coi chừng cái mông nhỏ nở hoa.”

“Ưmm...” Vẻ mặt cô sợ sệt che miệng, vội vàng im lặng.

Người xấu, chỉ biết bắt nạt cô.

Bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn sáng, các công nhân vệ sinh đang bận rộn dọn dẹp màu đỏ tươi chói mắt kéo dài từ hành lang đến bên trong phòng cấp cứu.

Nhậm Tử Huyên ngồi dựa vào bức tường lạnh như băng, tay run kịch liệt, nếu anh chết rồi, nếu anh chết rồi, thì làm sao bây giờ? Trong lòng sinh ra một cơn lạnh thấu xương, cô không nhịn được rùng mình một cái.

“Lục Tử Viễn, cầu xin anh đừng chết, cầu xin anh.” Cô che môi, không dám khóc quá lớn, sợ làm phiền các bác sĩ bên trong.

Anh đã vào trong được ba tiếng rồi, một nhóm bác sĩ đi ra, lại một nhóm khác đi vào, nhưng mọi người đều lắc đầu.

“Lục Tử Viễn, anh đừng chết, nếu anh thích Noãn Noãn, em cũng sẽ không ghen, về sau mỗi ngày em đều hẹn cô ấy đi ăn cơm, có được không?” Cô khóc một cách dè dặt, đôi mắt sưng lên như quả hạch đào.

“Tránh ra, tránh ra, bác sĩ Lãnh tới rồi.” Bỗng nhiên phía trước có người chạy đến dọn đường.

“Bác sĩ Lãnh?” Nhậm Tử Huyên lập tức nhảy lên, nắm lấy tay bác sĩ: “Là Bác sĩ Lãnh sao?”

“Nếu không cô nghĩ là ai?” Bác sĩ không nhịn được hất tay cô ra, lại chạy về.

“Thật tốt quá, Thật tốt quá.” Nhậm Tử Huyên vỗ ngực, không nhịn được khóc vì vui sướng, Lãnh Nhiên trong giới y học có danh xưng là “Thần y”, có tin đồn rằng không có chuyện anh ta không thể cứu sống người, chỉ là phải xem anh ta có muốn cứu hay không. Tính tình của người này rất kỳ lạ, cứu người còn phải xem tâm trạng.

Tiếng bước chân tới gần, dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng quần dài màu đen, ánh mắt cực kỳ sắc bén, số tuổi tầm trên dưới ba mươi tuổi.

Đây chắc chắn là Lãnh Nhiên.

“Bác sĩ Lãnh, cầu xin anh, nhất định phải cứu Lục Tử Viễn.” Nhậm Tử Huyên xông lên, ôm lấy chân của người đàn ông.

Sắc mặt người đàn ông không tốt giương mắt nhìn: “Cút-----”

Nhậm Tử Huyên cả kinh, nhưng không có buông ra, chỉ là cứng rắn cầu xin: “Bác sĩ Lãnh, chỉ cần anh có thể cứu sống Lục Tử Viễn, mặc kệ anh có yêu cầu gì tôi cũng có thể làm cho anh, cầu xin anh.”

“Được rồi, chỉ cần cô có thể làm được việc này, tôi sẽ cứu anh ta.” Trong mắt Lãnh Nhiên lộ ra vẻ thích thú, “Chỉ cần cô có thể quỳ ở đây đến khi tôi đi ra, tôi có thể bảo đảm anh ta sẽ không chết.”

“Được.” Nhậm Tử Huyên gật đầu đồng ý.

Một nhóm người chậm rãi đi vào.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đêm khuya, hành lang bệnh viện trở nên lạnh lẽo hơn, cô đã quỳ đến đầu gối tê cứng, nhưng cô không dám cử động.

Vì anh, ngay cả mạng sống cô cũng không cần.

Chỉ là một đêm thôi, sẽ trôi qua rất nhanh.

Cô phải chờ tới lúc anh bình an ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK