Nhìn bề ngoài, anh ta rất lạnh lùng, trên mặt ghi chữ người lạ đừng tới gần, trong mắt luôn lộ ra vẻ sắc bén làm cho người ta có cảm giác bị áp bức, không dám tùy tiện nhìn anh ta. Nhưng mà, khi anh ta đeo mắt kính trở thành thầy Sunny, lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
“Hôm nay đi học có mệt không?” Một bàn tay to khẽ ôm cô từ phía sau, bọc cho cô một cái chăn nhung lông cừu mềm mại thoải mái.
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết người kia là ai.
Đỗ Ngự Đình lấy nước chanh trong tay cô, hút một ngụm lớn, đột nhiên cau mày lại thật sâu: “Chua quá!”
Ninh Noãn Dương lấy lại nước chanh của mình, uống một hơi hết sạch, “Thật ra đi học chỉ cần ngồi nghe, sau đó phối hợp hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên giao là được rồi.” Cô do dự, có nên nói chuyện của Lãnh Nhiên cho Đỗ Ngự Đình nghe hay không. “Hôm nay.....”
Sau khi do dự một lúc lâu, cô cảm thấy có chút buồn cười, cô đang yên đang lành đi quan tâm chuyện của người khác làm gì.
“Muốn nói cái gì?” Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình luôn sắc bén, bất kỳ một biến hóa nhỏ nào trên mặt cô đều không chạy khỏi ánh mắt của anh.
Do dự một lúc, Ninh Noãn Dương cũng không nói chuyện của Lãnh Nhiên, nói lại chuyện của Vi Ny một lần nữa, coi như là nói cho có lệ.
“Anh sẽ để cho cô ta cút ngay lập tức.” Con mắt đen lộ ra vẻ tức giận, Đỗ Ngự Đình lấy điện thoại di động, ấn số điện thoại của vệ sĩ, cô bị bắt nạt, đây là chuyện anh tuyệt đối không thể tha thứ.
“Thôi, dù sao cô ta cũng không chiếm được tiện nghi, em cũng không để cho cô ta bắt nạt.” Ninh Noãn Dương giật điện thoại di động, để qua một bên, chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần phải xử lý như vậy, “Không được đụng vào cô ta.” Ninh Noãn Dương lo lắng dặn một câu, ngẩng đầu hôn vào má của người đàn ông, vẻ mặt lấy lòng.
“Noãn Noãn, chờ Phàm đính hôn với Ngâm Tuyết, chúng ta đi Luân Đôn có được không?” Anh ôm cô, ở bên tai cô nói không ngừng, miêu tả một tương lai tốt đẹp: “Chúng ta có thể ở đó trồng hoa, ngắm biển, leo núi, có được không? Đợi cho chuyện ở bên đây kết thúc, chúng ta lập tức đi.”
Chẳng biết tại sao, từ khi nhìn thấy Lục Tử Viễn, trong lòng anh cảm thấy rất bất an, mỗi lần nửa đêm từ trong mơ tỉnh dậy, anh sẽ lo lắng cô không còn ở bên cạnh mình.
Anh lo lắng, người kia sẽ mang Noãn Noãn đi.
“Nhưng mà ở Luân Đôn rất lạnh.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, vẻ mặt không vui, “Chúng ta ở đây rất tốt, tại sao lại chạy đi xa như vậy?”
“Vậy đi NewYork cũng được, ở đó ấm áp, chúng ta có thể sống ở một ngôi nhà đẹp như tòa lâu đài.” Anh cố hết sức miêu tả tương lai rất tốt đẹp, trong giọng nói còn mang theo vẻ cấp bách: “Có được không?”
Anh không muốn mất đi tất cả những gì anh đã cố hết sức để làm.
Sự nghiệp của anh, thân phận của anh, anh có thể buông xuống tất cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô.
“Nhưng mà công