• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngựa sợ hãi giống như con ngựa hoang chưa được huấn luyện, ngẩng đầu hí to điên cuồng chạy.

Cảnh vật trước mắt chuyển động, nhanh chóng thay đổi, chỉ nghe thấy tiếng gió đang gào thét bên tai.

“Cứu.... Cứu với....” Ninh Noãn Dương bị dọa sợ, cô liều mạng nằm trên lưng ngựa, ôm chặt lấy cổ con ngựa, sợ bị ném xuống, cô dùng hết mọi cách cũng không có cách nào có thể làm cho con ngựa dừng lại.

Con ngựa chạy thẳng về phía trước, vài lần cô thiếu chút nữa bị ném xuống, nỗi sợ hãi quanh quẩn trong lòng: “Cứu..... mạng....”

“Noãn-----”

Con ngựa điên cuồng chạy qua Mộ Ngưng Tử, lao thẳng về phía An Dật Cảnh.

“Nhanh như vậy sao!” An Dật Cảnh mở to miệng thành hình chữ O.

Mộ Ngưng Tử thấy gì đó không ổn, cưỡi ngựa chạy đi: “Mau đi thông báo cho Đỗ Ngự Đình, tớ đuổi theo Noãn Noãn, ngựa của em ấy mất khống chế rồi.”

Con ngựa sợ hãi có thể nói không có bất kỳ phương hướng nào, một mực chạy lung tung, Ninh Noãn Dương bị ném sang trái rồi sang phải.

“Ninh Noãn Dương, cô không xứng với Đỗ Ngự Đình.”

Trong đầu lại hiện ra lời nói của Tiêu Ngâm Tuyết, không, cô không thể chịu thua, Tiêu Ngâm Tuyết muốn cô chết, cô sẽ không chết.

Cô ra sức ôm cổ con ngựa, lắc lư qua lại theo bước chân của nó, cố gắng khống chế nó.

“Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình từ hướng đối diện chạy tới, anh cố gắng chạy về phía trước, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể cản nổi con ngựa đã nổi điên, “Em đừng sợ, ôm chặt cổ con ngựa đi.”

Anh sốt ruột muốn đến gần cô, nhưng lại đuổi không kịp. Con ngựa chạy với tốc độ nhanh như vậy, lại không theo quy tắc gì, anh muốn nổ súng, nhưng nếu không thể bắn trúng điểm yếu của con ngựa, ngược lại làm nó sợ hãi hơn, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Con ngựa điên cuồng chạy loạn vào đống đá, cơ thể Ninh Noãn Dương bị tung lên, sau đó rơi xuống thật mạnh trên lưng ngựa.

Phía cuối đống đá là một vách núi dựng đứng, con ngựa cố lao đi.

“Đỗ Ngự Đình!” Ninh Noãn Dương đón gió, cố hết sức hét to: “Em—yêu—anh.” Giọng nói của cô bị gió thổi làm đứt quãng, cô phải trở thành người phụ nữ khiến cho Đỗ Ngự Đình tự hào.

Mắt thấy con ngựa chuẩn bị chạy xuống, Ninh Noãn Dương hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, con ngựa lao xuống vách núi, Ninh Noãn Dương rơi thật mạnh xuống bãi cỏ, đầu đập vào một bên tảng đá.

“Noãn Noãn----” Đỗ Ngự Đình từ trên ngựa nhảy xuống, kinh hãi chạy tới chỗ của cô, “Noãn Noãn, em thế nào rồi?” Trên trán của cô, bị tảng đá làm bị thương, máu đỏ tươi chảy ra không ngừng.

Ninh Noãn Dương cố gắng mở mắt, đưa tay xoa nhẹ mặt Đỗ Ngự Đình, nụ cười vẫn ngọt ngào mang theo vẻ nghịch ngợm như trước kia: “Đỗ Ngự Đình, em sẽ không làm cho anh mất mặt! Em sẽ cố gắng trở thành người phụ nữ xứng với anh.”

“Ninh Noãn Dương, em im miệng cho anh, không được nói chuyện, cũng không được nhắm mắt, em nhìn anh, nhìn anh....” Trái tim vốn dĩ cứng rắn như sắt, vào lúc này tràn đầy đau đớn, một ít chất lỏng chua xót ươn ướt nơi khóe mắt.

Cô làm sao có thể làm cho anh mất mặt?

Cho tới bây giờ cô là ưu tú nhất.

“Thiếu gia------”

Một chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ đáp xuống, vệ sĩ từ trong khoang điều khiển đi xuống, “Đã liên lạc với bệnh viện, có thể đi rồi.” Trong phòng bệnh, vết thương trên đầu Ninh Noãn Dương đã được băng bó, đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Mặc dù cô nhảy xuống ngựa, lại đập đầu vào tảng đá, nhưng thật may mắn, không có bị thương đến nội tạng hay nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà sau khi bác sĩ xem kết quả kiểm tra, đã phát hiện não cô bị chấn động nhẹ, nhất định phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày rồi mới có thể xuất viện.

Nếu lúc ấy cô không liều mạng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, thì có thể ngay cả mạng cũng không còn.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, em không biết Noãn Noãn sẽ kích động như vậy.” Tiêu Ngâm Tuyết ngồi trên sopha trong phòng bệnh, vẻ mặt tự trách khẽ khóc: “Em chỉ nói cho Noãn Noãn biết, trước kia em cùng Ngự Đình.... không nghĩ tới cô ấy bỗng nhiên trở nên kích động, lúc này làm cho con ngựa sợ hãi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không phải cố ý......” Cô ta lau nước mắt, lặng lẽ đưa mắt nhìn Ninh Noãn Dương đang bất tỉnh trên giường. Tiểu nha đầu này mạng thật lớn, lá gan cũng đủ to, vốn tưởng rằng ngựa và người có thể cùng nhau rơi xuống vách núi, không nghĩ tới cô lại nhảy xuống ngựa, nhặt lại được một mạng.

Theo cách nói của cô ta, Ninh Noãn Dương rất không độ lượng, biết rõ Tiêu Ngâm Tuyết và Quý Giản Phàm đã muốn đính hôn rồi, lại để ý chuyện cũ của Tiêu Ngâm Tuyết cùng Đỗ Ngự Đình, bởi vậy mới xảy ra chuyện như thế này.

Mộ Ngưng Tử nghi ngờ nhìn Tiêu Ngâm Tuyết, dần dần hiểu rõ, hỏi: “Cô cũng biết chính mình sắp đính hôn với Quý Giản Phàm, cô đến tìm Noãn Noãn nói này nọ làm gì? Tiêu Ngâm Tuyết, cô cố ý có phải không?” Cô hoàn toàn không tin lời bịa đặt của Tiêu Ngâm Tuyết, Noãn Noãn là người như thế nào cô hiểu rất rõ.

“Em.... ...” Tiêu Ngâm Tuyết nhất thời cứng họng, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô lại tiếp tục xuất hiện thêm hai hàng nước mắt nữa: “Em chỉ muốn Noãn Noãn quý trọng hạnh phúc hiện tại của cô ấy.” Giọng nói cô ta mang theo sự buồn phiền liếc nhìn Đỗ Ngự Đình, vốn tưởng rằng anh sẽ thương hại nhìn cô ta một cái, nhưng người ta chỉ chuyên tâm nhìn người trên giường, từ đầu đến đuôi ngay cả khóe mắt cũng không nhìn qua phía cô.

“Ngự Đình, anh sẽ tin em, đúng không?” Tiêu Ngâm Tuyết đứng dậy, đi tới nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Đỗ Ngự Đình, hai mắt rưng rưng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, bất cứ ai nhìn thấy tim cũng sẽ đập thình thịch.

“Em thật sự không phải cố ý nói những chuyện này với Noãn Noãn, là cô ấy sốt ruột, mới dọa đến con ngựa.... ...” Tiêu Ngâm Tuyết khóc lóc kể lể.

Hiện tại Ninh Noãn Dương vẫn chưa tỉnh, cho nên tất cả mọi chuyện cô ta đều có thể tùy ý nói, Ninh Noãn Dương tốt nhất là đừng tỉnh lại, để cô ta đỡ phải tốn công giải thích.

“Cô—nói—dối.” Giọng nói yếu ớt từ trên giường truyền đến, Ninh Noãn Dương mở mắt, cô hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Ngâm Tuyết: “Rõ ràng là do-------” Cơn đau trên trán làm cho cô nhịn không được hít một hơi khí lạnh, cả đầu hỗn loạn.

“Noãn Noãn, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không bao giờ cùng cô nói những chuyện này nữa.” Tiêu Ngâm Tuyết bước tới, nắm lấy tay Ninh Noãn Dương, hối hận khóc: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Noãn Noãn....” Cô ta dùng sức nắm lấy tay Ninh Noãn Dương.

“Cô buông tay ra, buông tay ra----” Ninh Noãn Dương vừa mới tỉnh, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại rất yếu, mắt thấy Tiêu Ngâm Tuyết nói dối, trong lòng cô đầy lửa giận, lại ngất đi.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình vỗ vào đèn cấp cứu trên đầu giường, hét to: “Bác sĩ, bác sĩ....”

“Em....” Dưới những giọt nước mắt, đáy mắt Tiêu Ngâm Tuyết lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Cút ngay-----” Một bàn tay to đẩy cô ta ra, Đỗ Ngự Đình đẩy cô ta ra ngoài cửa: “Cút ra ngoài cho tôi, đừng xuất hiện ở đây.”

“Ngự Đình, anh tin em.....” Tiêu Ngâm Tuyết mang giày cao gót, bước chân loạng choạng bị nhốt ở ngoài cửa.

“Cẩn thận----” Quý Giản Phàm đỡ cô ta, không nói gì, chỉ đưa cô ta xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK