• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sân bắn nồng mùi đạn dược, thỉnh thoảng có khói từ từ bay lên, Đỗ Ngự Đình mặc áo giáp màu đen đứng cách mục tiêu 100 mét.

“Đùng-----” An Dật Cảnh bắn vào mục tiêu ở xa, không chắc chắn nhìn Đỗ Ngự Đình hỏi: “Cậu thật sự đồng ý cho Noãn Noãn thu âm bài hát hả?” Đỗ Ngự Đình dễ dàng đồng ý, cho nên bây giờ anh rất nghi ngờ đây không phải là sự thật.

Đỗ Ngự Đình đưa cho đàn em khẩu súng vừa bắn xong, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Cậu có thể sắp xếp công việc cho cô ấy nhiều hơn một chút, đừng để cho cô ấy quá rảnh rỗi, nếu có cơ hội thích hợp, có thể sắp xếp cho cô ấy phát triển ra nước ngoài.” Như vậy, anh mới có cơ hội dọn dẹp Lục Tử Viễn, cắt đứt mối liên hệ chặt chẽ trong quá khứ của cô, có lẽ đây là cách duy nhất để giữ cô ở bên cạnh.

Thấy sắc mặt của Đỗ Ngự Đình có vẻ u ám, An Dật Cảnh cũng không dám hỏi nhiều, trước khi Noãn Noãn xuất hiện, Đỗ Ngự Đình dường như không có cảm xúc, không vui cũng không giận, làm cho người ta đoán không ra. Nhưng bây giờ cho dù Đỗ Ngự Đình là vui hay giận, chắc chắn là có liên quan tới Noãn Noãn, “Được, tớ đi sắp xếp.”

Đàn em đã lên đạn xong, súng cũng được lau đến sáng bóng.

Đỗ Ngự Đình lấy miếng vải đen che mắt lại, để cho tất cả mọi người đều rời khỏi.

Trên không, máy bay trực thăng thả mục tiêu vào những vị trí khác nhau.

Đỗ Ngự Đình đứng tại chỗ, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng tai anh lại cảnh giác với những động tĩnh xung quanh.

“Đùng-----” Anh xoay người, bắn rơi quả táo ở phía sau.

“Đùng-----” Chim bồ câu vỗ cánh phành phạch rơi từ trên không xuống.

“Đùng-----”

“Đùng-----”

Liên tục mấy phát súng, toàn bộ mục tiêu đều được bắn trúng mà không có trường hợp ngoại lệ nào, Đỗ Ngự Đình tháo miếng vải đen xuống, ném súng cho đàn em bên cạnh.

An Dật Cảnh chết lặng hồi lâu, oán trời bất công, rõ ràng là cùng nhau huấn luyện, cùng nhau xạ kích, vậy mà kỹ thuật bắn súng của anh kém hơn Đỗ Ngự Đình nhiều như vậy, sau khi tự ti xong, anh cảm thấy rất mất mặt, lặng lẽ trốn đi.

“Giỏi quá!” Tiếng reo hò yêu kiều vang lên, một người mặc trang phục cao bồi rất tuấn tú chạy ra.

“Noãn Noãn!” Đỗ Ngự Đình ôm cô vào lòng, “Tại sao lại tới đây?” Hình như anh chưa bao giờ mang cô tới chỗ này, vì anh hy vọng có thể mang đến cho cô một cuộc sống tốt đẹp, đơn giản, mà không cần phải đánh đánh giết giết.

“Em không tìm thấy anh!” Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội. Cô nhìn khẩu súng trong tay anh, tò mò len lén sờ một cái: “Nóng?” Cô giống như phát hiện một vùng đất mới, kinh ngạc kêu lên: “Em cũng muốn chơi.”

“Chơi?”

“Em muốn thử.” Vẻ mặt Ninh Noãn Dương nóng lòng muốn thử, cô gật đầu rất nghiêm túc nói: “Nắm tay nhau cả đời, em hy vọng có thể trở thành người phụ nữ xứng với anh. Nếu có một ngày anh cần, em có thể giúp anh giải quyết vấn đề, không cần phải đứng ở một bên khóc vì không có biện pháp.”

Mặc dù anh không nói, nhưng cô cũng mơ hồ nhận ra cuộc sống của anh không đơn giản như những gì cô thấy.

“Noãn Noãn.” Anh ôm chặt cô vào lòng, trong lòng dâng lên một hồi cảm kích, trước hai mươi ba, cô là động lực duy nhất để anh sống tiếp, thì bây giờ, cô lại làm trái tim của anh trở nên ấm áp: “Có em thật là tốt.” Khóe mắt anh ươn ướt, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.

Kiêu ngạo như thế, nhưng tim của anh cũng trở nên mềm mại.

Cô không đủ siêng năng, nhưng thiên phú không tệ, tư thế cầm súng, cô học rất nhanh.

“Được rồi, chuẩn bị.” Đỗ Ngự Đình ôm cô từ phía sau, sửa tư thế sai của cô: “Vai trái thấp xuống một chút.”

“Mệt quá.” Cô chu môi, lắc nhẹ cái đầu đã cứng ngắc, “Chồng ơi, xong chưa?” Cô đã đứng cái tư thế xấu này rất lâu rồi, thật sự rất mệt mỏi.

“Nhanh thôi!” Bàn tay to lặng lẽ bò lên eo của cô, Đỗ Ngự Đình gật đầu, tự nhiên nói: “Umh, rất mềm.”

Bàn tay to lại đi xuống một chút, “Bảo bối, nâng mông lên, đúng, đúng, chính là như vậy.”

“Ưỡn ngực-----”

Một lúc sau, cuối cùng Ninh Noãn Dương cũng phản ứng kịp, cái này mà gọi là xạ kích à, “Đỗ Ngự Đình, anh khốn khiếp-----”

Đáng tiếc là đã muộn rồi, người nào đó khiêng cô trên vai, đi nhanh ra ngoài. Lúc ăn cơm tối, bỗng nhiên An Dật Cảnh gọi mọi người tới ăn chực, làm cho Đỗ Ngự Đình tức giận đến nghiến răng.

Nữ giúp việc bưng từng dĩa đồ ăn tinh xảo để lên bàn, cuối cùng bưng lên hai dĩa điểm tâm có chút khác thường.

Một dĩa là bánh bột trộn với màu sắc mê người, một dĩa khác là bánh quy hạnh nhân, nhìn bề ngoài cũng không tệ.

“Thiếu gia, hai dĩa điểm tâm này là do thiếu phu nhân tự tay chuẩn bị đó.” Vẻ mặt quản gia nghiêm túc giới thiệu.

“Bảo bối, tại sao lại vào phòng bếp?” Đỗ Ngự Đình cau mày, thương tiếc cầm bàn tay bé nhỏ của cô, cẩn thận kiểm tra xem có bị phỏng hay không...

“Em không sao.” Ninh Noãn Dương rút tay về, nhìn mọi người: “Mọi người nếm thử đi, em đã học sư phụ trong một ngày đấy.”

Mặc dù đã lĩnh giáo qua tay nghề của Ninh Noãn Dương, nhưng tay nghề của đầu bếp Đỗ gia thì không có gì để nói, chắc là dạy đệ tử cũng không quá kém.

Bánh bột trộn hết sức mê người, bột màu vàng sáng, trộn với màu xanh của rau thơm, đổ thêm dầu ớt lên, chỉ nhìn thôi cũng khiến mọi người không nhịn được mà chuyển động ngón trỏ.

“Tớ ăn trước.” An Dật Cảnh giành trước đổ đầy một chén bột, gấp một đũa lớn nhét vào trong miệng, “Rất-----” ngon, vốn dĩ lời khen sẽ dừng lại, nhưng vẻ mặt của anh ta giống như nuốt phải con ruồi, làm cho người ta buồn cười, anh ta muốn phun bột có thể cay chết người trong miệng, nhưng lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình cảnh cáo liếc nhìn anh ta, ý muốn nói nếu anh ta phun bột trong miệng ra, thì hậu quả sẽ rất thảm.

Mộ Ngưng Tử bên cạnh có chút hả hê cười, lấy cái chén của An Dật Cảnh, cầm cái muỗng: “Ăn ngon không? Tay nghề của Noãn Noãn chắc chắn là không thể chê được.” Cô nhét toàn bộ bột vào miệng An Dật Cảnh.

“Đừng-----” Hai gò má của An Dật Cảnh cay đến đỏ bừng, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, miệng bị nhét đầy, muốn phun ra, nhưng miệng bị cái muỗng chặn lại, hơn nữa bên cạnh còn có ánh mắt giết người của Đỗ Ngự Đình. Anh ta nghĩ nghĩ, vẫn là nên nhắm mắt lại, mạo hiểm tính mạng nuốt bột xuống, sau đó chạy như điên tới phòng bếp uống hết ba ly nước lớn.

Thật sự là có thể cay chết người.

“Ăn ngon không?” Vẻ mặt Ninh Noãn Dương mong chờ nhìn An Dật Cảnh, để làm tốt món này, cô đã ở trong bếp ngây người cả một ngày, trên người cô đều là mùi khói dầu.

An Dật Cảnh khóc không ra nước mắt, anh ta ăn xong rồi thì thôi đi, chẳng lẽ anh ta còn phải che giấu lương tâm, giả bộ làm ra bộ dáng ăn rất ngon sao? “Ăn ngon.” Vẻ mặt anh ta như đưa đám, còn nói thêm một câu: “Ăn rất ngon.” Anh ta đứng dậy lấy đĩa bột, đổ toàn bộ bột vào trong chén của Đỗ Ngự Đình: “Cậu cũng ăn một chút đi, thật sự là ăn rất ngon.”

Đỗ Ngự Đình chậm rãi gấp bột lên, ăn một cách tự nhiên, không nhìn ra bất kì sự khác thường nào, “Ăn ngon lắm.” Anh gật đầu khen ngợi, thành thục ăn hết toàn bộ bột trong chén. Lại nhìn anh một cái, tuy rằng sắc mặt không thay đổi, nhưng miệng bị cay đến đỏ au.

Đáy lòng An Dật Cảnh hết sức khâm phục, đây mới chính là diễn viên chân chính, nhìn người ta ăn nhiều ớt như vậy mà sắc mặt vẫn không thay đổi, anh ta lại lần nữa cảm thấy thua kém hơn.

“Nếm thử bánh quy hạnh nhân đi.” Nghe được lời khen ngợi, Ninh Noãn Dương cười đến ánh mắt cũng cong thành hình lưỡi liềm, cô cố ý dùng khuôn Tiểu Hùng để làm ra miếng bánh quy, hình dạng rất đáng yêu.

Mọi người nhìn xung quanh một hồi, dùng ánh mắt đùn đẩy lẫn nhau.

An Dật Cảnh nhìn Mộ Ngưng Tử: Cậu nên ăn.

Mộ Ngưng Tử lắc đầu: Không ăn

Sau một hồi hai người trao đổi ánh mắt, cùng nhau nhìn qua Quý Giản Phàm: Anh ăn!

Bị ép buộc bởi uy quyền của mọi người, Quý Giản Phàm quyết tâm mạo hiểm tính mạng cầm một miếng bánh quy, cắn một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó nhét nguyên miếng bánh vào miệng, mặt lộ ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

“Như thế nào?” An Dật Cảnh bước tới, rất hiếu kỳ đối với phản ứng của Quý Giản Phàm.

“Ăn rất ngon, ngon hơn thợ làm bánh của Hứa Ký.” Quý Giản Phàm lại cầm một miếng bánh quy.

An Dật Cảnh cũng bị hấp dẫn, vội vã cầm một miếng, “Tớ cũng nếm thử.”

Vậy mà, Quý Giản Phàm liền cầm cái đĩa đổ toàn bộ bánh quy vào trong chén của An Dật Cảnh, “Nếu cậu thích ăn như vậy, bọn tớ nhường hết cho cậu, ăn nhiều một chút.” Anh ta còn để miếng bánh quy trên tay vào trong chén của An Dật Cảnh.

Vẻ mặt Mộ Ngưng Tử đồng cảm nhìn An Dật Cảnh, đứa nhỏ này quá đơn thuần, lại bị đùa giỡn như con khỉ.

An Dật Cảnh cắn một miếng bánh quy, cả người lập tức hóa đá: “Rất-----” ngọt, có thể ngọt chết người bán đường. Anh ta mở to mắt nhìn Quý Giản Phàm, người ta đang lau khóe miệng một cách tao nhã, còn nở một nụ cười vô tội.

“Ăn hết toàn bộ đi, một cái cũng không được thừa lại.” Đỗ Ngự Đình ở bên cạnh cười âm trầm.

An Dật Cảnh nghiến răng, được rồi, các cậu thật tàn nhẫn, lần sau phải khiến cho bọn họ ăn lại, anh ta cúi đầu, bắt đầu ăn hết bánh.

Cuối cùng, Ninh Noãn Dương còn nói thêm một câu: “Mọi người đều thích ăn như vậy, lần sau em sẽ làm nhiều một chút.” Bởi vì, Ninh Noãn Dương xuất thân không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa chưa từng làm qua công việc tương tự, công ty sắp hợp tác đã sắp xếp cho cô một khóa đào tạo thanh nhạc ngắn hạn trong vòng một tháng. Các học viên tham gia khóa đào tạo này đều là những người mới ưu tú có tiềm năng phát triển được công ty lựa chọn, trong đó còn có một số ca sĩ mới nổi.

Khóa đào tạo này chủ yếu là về ca hát.

Trong phòng học âm nhạc lớn, có hai mươi cô gái trẻ ngồi thưa thớt.

“Nghe nói lần này người huấn luyện cho chúng ta là thầy Sunny đó!” Một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng, vẻ mặt hưng phấn khẽ nói.

“Thầy Sunny? Có thật không?” Một cô gái khác cũng hưng phấn theo.

“Sunny là ai vậy?” Ninh Noãn Dương tò mò hỏi một câu, hai ánh mắt xem thường của hai cô gái lập tức đưa tới, “Ngay cả Sunny mà cô cũng không biết, cô còn tới đây học cái gì! Đồ nhà quê.”

Cô gái ngồi bên cạnh Ninh Noãn Dương lặng lẽ kéo ống tay áo cô, khẽ nói: “Sunny là nhà sản xuất nổi tiếng nhất trong giới âm nhạc, hầu như những ca sĩ hát bài hát của anh ta viết đều trở thành ca sĩ nổi tiếng. Nghe nói chỉ cần có được bài hát của anh ta, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nhưng mà nghe nói anh ta rất ít khi lộ mặt, tính cách cũng khá kỳ lạ.” Khuôn mặt của cô gái lộ ra vẻ mơ ước, cô ta cười thẹn thùng: “Nếu anh ta có thể viết bài hát cho tôi thì tốt quá.”

“Ha ha, sau này chắc chắn sẽ có.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, đưa tay ra: “Tôi tên là Ninh Noãn Dương, còn cô?”

“Tôi tên là Tô Kỷ Nhã.” Cô gái cũng đưa tay ra cười, hai bàn tay nắm chặt nhau, giống như tìm được tri kỷ. Tô Kỷ Nhã thuộc loại khá xinh đẹp, nhìn vô cùng thân thiết, hiền lành.

Tiếng giày cao gót chói tai vang lên, một cô gái ăn mặc khoa trương bước vào phòng, cô ta vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người nhìn qua đây, “Mọi người, tôi là người phụ trách đợt huấn luyện lần này – Lily, mọi người có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi.” Cô ta ngừng một chút, nhìn về phía cửa ra vào: “Chúng ta cùng hoanh nghênh người huấn luyện lần này – thầy Sunny.”

Trong phòng học âm nhạc, chỉ có hơn hai mươi người, nhưng tiếng vỗ tay lại vang như sấm, thậm chí còn có tiếng hoan hô.

“Chào mọi người, tôi là Sunny.” Một giọng nam dễ nghe truyền đến.

“Đẹp trai quá-----”

“Đúng vậy!”

Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trên bục, cô ngạc nhiên mở to mắt, Lãnh Nhiên, tại sao anh ta lại ở chỗ này, mặc dù anh ta đeo một cái gọng kính màu đen, nhưng cô dám chắc chắn một trăm phần trăm là anh ta.

Lãnh Nhiên = Sunny?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK