“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy.” Đỗ Ngự Đình cười lạnh, cao cao tại thượng nhìn Uông Tuyết Thảo đang phát tác cơn nghiện trên mặt đất, “Cô phải chịu sự đau khổ giống như là địa ngục, không thể chết cũng không thể ngủ, chỉ có thể từ từ chịu đựng, chờ đợi, chịu đựng.”
Nếu như không có thuốc giải, cơn nghiện của cô ta cũng chỉ có thể duy trì bằng ma túy. Hơn nữa về sau, cô ta phải hít lượng ma túy càng ngày càng nhiều mới có thể ức chế cơn nghiện.
Cơn nghiện phát tác, hút ma túy, gia tăng liều lượng, một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ có một đường --- Chết.
Hơn nữa sẽ chết rất khó coi rất thống khổ.
“Cho tôi một ít có được không?” Giống như có hàng vạn con kiến đang cắn vào trái tim củ mình, đang hút máu của mình, cái loại xâm nhập đó đau đến tận xương tủy, làm cho Uông Tuyết Thảo luôn luôn kiêu ngạo trở nên nịnh nọt lấy lòng, “ Ngự Đình, cầu xin anh...... Cầu xin anh cho tôi một ít...... vì chúng ta cùng nhau lớn lên, cho tôi.....”
Ánh mắt của cô ta rơi vào đống bột trên mặt đất, những thứ bột kia bị Đỗ Ngự Đình dùng chân đạp qua, đã biến thành đen, nhưng mà Uông Tuyết Thảo lại giống như bắt được một cái cây cứu mạng ở trong biển rộng mênh mông, liều mạng bò tới đống bột kia.
Đỗ Ngự Đình lạnh lùng nhìn, “Nếu như cô không đối xử với Noãn Noãn như vậy, thì hôm nay đâu có rơi vào tình cảnh này.”
Anh không có phép bất kỳ ai làm tổn thương Noãn Noãn, cho dù là bà nội cũng không thể.
Tóc của Uông Tuyết Thảo rối tung, bò đến bên cạnh đống bột trắng, không để ý tới bột ở dưới đất đã rất dơ, hai tay cẩn thận gom đống bột lại thành một chỗ, lấy tay nắm lấy đưa vào trong miệng. Lúc bột tiếp xúc với đầu lưỡi, hơi thở vốn dĩ dồn dập của cô ta dần dần bình phục lại, cô ta mạnh mẽ nuốt nước miếng, lè lưỡi trực tiếp liếm bột trên mặt đất.
Những thứ bột kia, giống như là món ăn ngon nhất trên thế giới. Sàn nhà bị liếm tới thấm ướt, Uông Tuyết Thảo giống như trút được gánh nặng bình thản ngồi trên mặt đất, từ từ khôi phục lại bình thường.
Ầm------
Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, cô vừa mới làm động tác gì vậy, nói ra những lời kia, lại hèn mọn như vậy.
“Tôi.....” Trong lòng của cô run rẩy, anh nhất định là sẽ xem thường cô.
Cô biết, cô xong rồi, đời này cô không còn bất kỳ lý do nào có thể vào Đỗ gia, trở thành thiếu phu nhân của Đỗ gia.
“Bảo trọng, kịch hay vẫn còn ở phía sau.” Đỗ Ngự Đình giương mắt, giống như không có chuyện gì nhìn cô ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Đỗ Ngự Đình-----”
Uông Tuyết Thảo điên cuồng hét lên, nhưng mà cũng không làm cho anh quay đầu một cái.
“Từ khi chúng ta thả tin, cổ phiếu của công ty đang rớt xuống, không bao lâu nữa sẽ rớt xuống mức thấp nhất.” Thượng Quan Dật Tường báo cáo tin vừa mới nhận được, lần này mục đích của anh trở về là giúp Đỗ Ngự Đình điều chỉnh công ty, “Cổ phiếu của chúng ta đang bán cũng bán rất thuận lợi.”
“Toàn bộ tiền bạc trong công ty đã được rút ra không còn dư lại bao nhiêu, các điều khoản đều đã OK, không còn vấn đề gì nữa.” Mộ Ngưng Tử làm dấu tay OK, “Đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tớ.” Cô đã nói xong điều kiện với Đỗ Ngự Đình, chờ công ty gây dựng lại xong, cô có thể được điều về, không cần đi quản cái hạng mục xây dựng ở nơi hoang vu nữa.
“Còn có một việc.....” An Dật Cảnh đang trầm mặc bỗng nhiên bước tới, không nói gì, mà đưa tài liệu ở trong tay, “Tự cậu xem đi!”
Đỗ Ngự Đình mở ra, sau khi nhìn nội dung trong tài liệu, rồi bỗng nhiên đóng lại, vẻ mặt đen đến lợi hại.
Lục Tử Viễn cư nhiên điều tra nguyên nhân tai nạn xe cộ của vợ chồng Lăng gia, xem ra Lục Tử Viễn đã tính toán cắn chết anh không buông.
“Nghĩ cách loại bỏ Lục Tử Viễn.” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình u ám nắm chặt tài liệu trong tay, trong mắt nổi lên sát khí.
“Nhưng mà sẽ rất khó giải thích với Lãnh Nhiên.” An Dật Cảnh khẽ nói.
“Rất khó giải thích cũng phải loại bỏ Lục Tử Viễn, anh ta đã biết quá nhiều, anh ta sẽ cướp Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình khẽ hét lên.
“Keng-----”
Ngoài cửa, tiếng ly nước rơi xuống đất vang lên.
“Ai?” Đỗ Ngự Đình cả kinh.
Mộ Ngưng Tử phản ứng rất nhanh, cầm súng, mở cửa ra: “Noãn Noãn?” Ngoài cửa, Ninh Noãn Dương đang ngồi xổm nhặt đồ rơi rải trên mặt đất.
Ly nước đã bể tan tành, cái ly đầy nước, ngoài ra còn có điểm tâm rơi dưới đất.
“Em, em thấy mọi người chưa đi xuống, liền tới đưa điểm tâm