Bên trong phòng ăn của nhà họ Đỗ, bầu không khí thật khác thường quái dị, người giúp việc sau khi dọn hết đồ ăn lên, ai ai cũng đều tự giác nhanh chóng rút hết ra ngoài, chỉ sợ có một chút sơ ý nào đó liền gặp xui xẻo.
"Bảo bối, ăn một miếng đi." Đỗ Ngự Đình vẫn chưa thay bộ vest đen mặc từ lúc còn ở công ty ra, tay anh đang cầm cái chén sứ nhỏ, múc một thìa cháo tôm đưa đến bên môi Ninh Noãn Dương, nhẹ giọng nói lời dụ dỗ: "Ngoan, anh đã dặn đầu bếp cho rất nhiều tôm mà em thích, há miệng ăn một miếng nà, ngoan!" Nhưng mặc cho anh có dụ dỗ như thế nào, cô gái nhỏ này cũng chỉ mím miệng, thức ăn bầy đầy trên bàn cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Ban sáng, lời nói của anh vừa dứt, chỉ sau đúng một phút đã thấy cô chạy ra ngoài, nhào ngay vào trong ngực của anh, khóc đến uất ức vô cùng, người quản lý của công ty kia không những đuổi việc cô, mà còn ở trước mặt mọi người chế nhạo cô một phen. Khuôn mặt nhỏ nhắn khi khóc của cô như hoa lê đái vũ(*), để cho anh rất đau lòng, lúc nãy anh đã cho thư ký trực tiếp thu mua lại công ty đó. Anh không hy vọng cô được tuyển dụng, nhưng cũng không cho phép cô bị người khác khi dễ như vậy.
(*)Hoa lê đái vũ: Trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị có câu miêu tả vẻ đẹp khi khóc của nàng Dương Quý Phi (một trong tứ đại mĩ nhân của Trung Hoa): "Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" (Một cành hoa lê đẫm nước mưa xuân). Từ đó câu này được dùng rất nhiều để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của người con gái.
Vốn tưởng rằng dỗ dành cho cô vui vẻ lên, cô sẽ quên không còn đòi đi làm nữa, từ đó bỏ luôn ý định làm nữ cường nhân, thật không nghĩ đến, sau khi về đến nhà, cô ngay cả cơm cũng không ăn, lại tự nhốt mình vào trong phòng mà khóc, anh thật vất vả mới dụ dỗ cô xuống.
"Tại sao nó lại bị hỏng nhỉ? Tối ngày hôm qua vẫn còn chạy tốt mà." Trên tay Ninh Noãn Dương đang cầm cái đồng hồ báo thức nhỏ, mà không bao lâu trước, chính là buổi chiều hôm nay, ông chủ của tiệm bán đồng hồ báo thức đã tự mình đưa tới cửa đổi cho cô một cái đồng hồ báo thức mới, cũng đã rất thành khẩn xin lỗi, lấy lý do là ngày hôm qua vì đồng hồ báo thức xuất hiện một vài vấn đề nho nhỏ, làm cho cô cảm thấy bất tiện. Ông chủ bộ dáng rất thành khẩn, dĩ nhiên là cô không thể nói thêm điều gì khác.
"Đúng vậy! Làm sao nó lại hỏng được?" Đỗ Ngự Đình tỏ vẻ hoài nghi phụ họa, thấy cô không chịu ăn cháo, anh lại gắp một miếng bánh Lê Hoa đút cho cô, "Bảo bối, cắn một miếng, chỉ cắn một miếng thôi, được không?"
Nhìn bên ngoài, bánh Lê Hoa trông rất tinh xảo, cái bánh được làm theo hình của một đóa hoa lê nho nhỏ, trên mỗi cánh hoa được trang trí thêm những chấm nhỏ li ti màu đỏ, vừa đẹp mắt lại ăn rất ngon.
"Không ăn." Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, chỉ chăm chú vào cái đồng hồ báo thức đang cầm trên tay, tuyệt không cho Đỗ Ngự Đình chút mặt mũi nào.
Đỗ Ngự Đình rất bất đắc dĩ, lại lo lắng cho cái bụng đói của cô, nên chỉ còn cách nháy mắt ra hiệu cho Vệ Dực.
Tầm vài phút sau, điện thoại của Ninh Noãn Dương vang lên.
"Ninh tiểu thư, xin chào, tôi đến từ công ty Gấu Nhỏ, chúc mừng cô đã được trúng tuyển vào làm trong bộ phận tiêu thụ của công ty chúng tôi, vào tám giờ sáng ngày mai mời cô tới bộ phận nhân sự để báo cáo và nhận công việc, tình huống cụ thể chúng tôi sẽ gửi mail đến hộp thư của cô, xin cám ơn!"
Hơ…?
"A ——" Sau một hồi sửng sốt, Ninh Noãn Dương mới hoàn hồn lại, rồi nhảy cẫng lên trong vui sướng, thân thể nhỏ nhắn lao ngay vào trong lòng của Đỗ Ngự Đình, ngay cả hai con mắt cũng trở nên sáng lấp la lấp lánh: "Ông xã, ông xã, em được nhận rồi, ngày mai là có thể đi làm."
"Chúc mừng bảo bối." Nhìn nụ cười thỏa mãn trên gương mặt của cô, Đỗ Ngự Đình cũng bị cuốn hút theo, không ngờ chỉ một công việc nhỏ nhặt như thế thôi mà lại làm cho cô vui đến vậy.
"Ông xã!" Khuôn mặt nhỏ nhắn lại một lần nữa được bơm đầy sức sống, hai tay cô ôm lấy cổ của anh, Ninh Noãn Dương chợt cảm thấy hăng hái vô cùng: "Ông xã, từ nay về sau em sẽ bao nuôi anh."
Bao nuôi anh…?
Khuôn mặt Đỗ Ngự Đình lặng lẽ co quắp một trận, chỉ với vài đồng tiền lương ít ỏi của cô, ngay cả một ngày ăn ba bữa cơm còn sợ thiếu, cô còn đòi bao nuôi anh. Nhưng anh cũng chỉ là thầm nghĩ ở trong đầu, lời ra đến miệng lại hoàn toàn khác hẳn: "Tốt, anh sẽ chờ bảo bối đến bao nuôi."
Bên trong một căn phòng cho thuê được bày biện đơn giản gồm một phòng ngủ và một phòng khách, không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có một bộ ghế sa lon đã cũ, tủ quần áo và một vài đồ nội thất khác.
Ninh Vũ Tâm đang ngồi co ro chân trên ghế sa lon hai tay ôm siết lấy đầu gối, cặp mắt sưng đỏ như hạt đào, nước mắt trên mi đã khô rít lại từ lâu. Đêm qua cô bất chợt nhận được một cú điện thoại, cha mẹ của cô đều đã bị người giết chết khi đang ở trong sòng bạc, thời điểm lúc cô chạy tới, đã thấy trước ngực của cha mẹ mình bị khoét ra một lỗ do viên đạn bắn vào.
Đạn?
Súng.
Người mà cô nghĩ đến đầu tiên chính là Đỗ Ngự Đình, cô đã từng thấy anh có súng, hơn nữa chỉ có anh ta mới dám trắng trợn giết người ngay cả ở nơi đông đúc như sòng bạc.
Nhưng mà, cô lại không có chứng cớ, nếu như đi báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không tin lời của cô. Ở nơi xa lạ này, đưa mắt nhìn xung quanh toàn là người dưng nước lã, trong túi lại không có bao nhiêu tiền, cô nên làm cái gì mới phải đây?
"Cô còn dư thời gian mà khóc ở chỗ này à?" Bất chợt, ở trong nhà vang lên tiếng bước chân.
"Bùi thiếu?" Sự hiện diện của người đàn ông trước mắt này, khiến cho cô như cảm thấy bắt được được một tia sáng lấp ló trên một con đường mịt mù tăm tối vậy, cô tuyệt vọng bắt lấy góc áo của anh, khóc nức nở hỏi: "Tôi phải làm gì đây?"
"Không phải tôi đã để cho cô nghĩ biện pháp trà trộn vào nhà họ Đỗ sao? Bây giờ đối với cô nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh Ninh Noãn Dương." Bùi Tử Dương hất cái cánh tay đang níu lấy góc áo của cô ra, cau mày nhìn phần áo mà nơi cô vừa mới níu vào, anh không thích tiếp xúc quá gần với người khác.
"Quan trọng là tôi không thể nào đến gần được phạm vi xung quanh của nhà họ Đỗ, chứ đừng nói là nhìn thấy Ninh Noãn Dương." Ninh Vũ Tâm bực tức trả lời, móng tay bấm ghim thật sâu vào ghế sa lon. Cô đã nhiều lần đi lang thang vòng vòng những vùng lân cận xung quanh của nhà họ Đỗ, tưởng có thể dễ dàng đi vào, nhưng vừa mới xuất hiện, liền bị người ta cản lại, cũng thông báo cho cô biết là, thiếu gia đã ra lệnh, không được để cho cô đi vào.
Sau một hồi trầm tư, Bùi Tử Dương chậm rãi nói: "Cô không thể ở lại chỗ này, Đỗ Ngự Đình sẽ không bỏ qua cô đâu." Anh khẽ dời bước chân tiến lên, "Anh ta vẫn lo lắng rằng các người sẽ tiết lộ chân tướng cho Ninh Noãn Dương biết, nếu anh ta đã có thể giết chết cha mẹ của cô, thì sẽ không thể nào để yên cho cô đâu." Có lẽ, Ninh Vũ Tâm này, ngược lại là có thể để cho anh sử dụng, nếu như có thể dạy dỗ tốt một chút, sẽ là một điểm đột phá đưa đến tác dụng không nhỏ.
"Ý của anh là anh ta đã giết chết cha mẹ tôi?" Những suy đoán trong lòng được xác nhận, lập tức cả người Ninh Vũ Tâm trở nên rất kích động, giọng của cô căm hận đến thấu xương: "Tôi muốn báo thù cho cha mẹ."
"Báo thù?" Bùi Tử Dương nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, lạnh giọng cười mỉa: "Trước hết cô nên tìm cách giữ lại cái mạng của mình đi!" Người phụ nữ ngu xuẩn, cho rằng muốn giết Đỗ Ngự Đình là chuyện đơn giản sao?
Ninh Vũ Tâm ngơ ngác ngồi ngã trở về trên ghế sa lon, ủ rủ cúi đầu xuống, cười khổ một hồi, cô lấy cái gì để đi báo thù đây, cô có tư cách gì cùng liều mạng với Đỗ Ngự Đình? Đỗ Ngự Đình hung ác như thế nào, cô đã gặp nhiều rồi, coi như anh có vẻ dịu dàng luôn hết mực cưng chiều Ninh Noãn Dương, nhưng tất cả chỉ vẻn vẹn giới hạn ở trong phạm vi mà anh đối đãi với Ninh Noãn Dương thôi.
"Cô có biết thân phận thật sự của Ninh Noãn Dương không? Đã bao giờ cô nghe đến Đỗ Ngự Đình nhắc qua một chút nào chưa?" Bùi Tử Dương nghi ngờ hỏi, anh đã đi điều tra qua, nhưng đều không tìm hiểu được điều gì cả, vấn đề này càng lúc càng làm cho anh hiếu kỳ hơn.
Ninh Vũ Tâm lắc đầu, "Khi Đỗ Ngự Đình tìm đến nhà của tôi, lúc đó gia đình chúng tôi chỉ sống dựa vào một gian hàng nhỏ ở trong một khu dân cư nghèo, anh ta tìm tới nhà của chúng tôi chỉ là bởi vì khuôn mặt tôi có vài nét giống với Ninh Noãn Dương, sau đó liền cho chúng tôi một số tiền rất lớn, và cho cả gia đình tôi sang bên Mĩ." Đó chính là khoảng thời gian sung sướng nhất của cô, không phải lo lắng về kế sinh nhai hàng ngày, không phải lo lắng đến khi trời mưa căn nhà đang ở sẽ bị dột, có thể diện quần áo đẹp đến trường, không phải lo lắng mỗi ngày sẽ bị bạn bè cười nhạo, hơn thế nữa cha của cô lại có cả công ty riêng của mình.
Sau một thoáng suy nghĩ, Bùi Tử Dương đứng dậy và đi ra cửa: "Cho cô mười phút xem xét, nếu cô nguyện ý cùng hợp tác với tôi, mười phút sau xuống dưới lầu, người của tôi ở bên dưới đang đợi cô sẵn, họ sẽ đưa cô đến một nơi an toàn."