Mục lục
Vợ quân nhân đừng xằng bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: demcodon

Chỉ đến vài phút đã đi đến cửa nhà họ Hoàng. Lúc này có khoảng 10-20 người vây quanh cửa nhà, đều thò đầu nhìn vào trong. Sở Đường tốn nhiều sức mới dẫn theo Sở Từ chen vào, chỉ nhìn thấy Hoàng Lan khóc hết hơi trong sân, sắc mặt dì Hoàng tái xanh, Tôn Bách Linh lạnh lùng trừng mắt.

"Hoàng Kiến Dân, lúc anh nói muốn cưới em đã nhiều lần bảo đảm tương lai em làm chủ nhà này, hai đứa em của anh cho em dạy dỗ. Bây giờ khen ngược, em mới nói nó một câu anh đã chê em tính tình lớn. Thôi Hương Như tính tình nhỏ, tại sao anh còn ly hôn với cô ta?" Phấn trang điểm trên mặt Tôn Bách Linh còn chưa bôi, há miệng đỏ kêu.

"Đây là Tôn Bách Linh giống thiên tiên kia?" Sở Đường vừa thấy được người trong lòng nhất thời cân bằng.

Làm chuyện xấu quả nhiên đều báo ứng chỗ tốt, nhìn xem đến rất nhanh.

Giờ phút này dáng vẻ của Hoàng Kiến Dân thật giống như quả cà tím bị đóng băng, cả người như bị gió to thổi chết lặng, dáng vẻ một con gà trống bị đánh bại, không ngừng đau khổ.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên kết hôn, tiệc rượu mới kết thúc, thân thích giúp đỡ trong nhà còn chưa đi. Trước mặt nhiều người như vậy mà bắt đầu ầm ĩ lên. Thể diện của hắn xem như hoàn toàn mất hết.

Dì Hoàng tức giận đến cả người đều run rẩy, chỉ vào Tôn Bách Linh: "Cô cho rằng tôi đã chết sao? Tôi là mẹ chồng còn sống ở đây, đứa nhỏ trong nhà làm gì đến phiên cô đến dạy dỗ? Muốn lật trời hả?"

"Ừ, mẹ chồng, ngày vui con cũng không muốn tìm xui xẻo. Nhưng Tiểu Lan thật không được dạy dỗ, lại thừa dịp trong phòng không có ai bóc giấy niêm phong rương hồi môn của con không nói, còn lật tung đồ đạc bên trong lên rối loạn. Lúc bị con bắt gặp nó đang lấy trang sức mẹ mua cho con nhét vào trong túi. May mắn con thông minh đã giấu tiền kỹ, bằng không ngày đầu tiên con mới gả vào cửa của hồi môn đã bị nó trộm hết!" Tôn Bách Linh rất lợi hại phản kích.

Dì Hoàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thở hổn hển. Bà kêu con gái nhà mình đi trộm đồ chính là giấy nợ kia. Sau khi nhà bà tặng lễ hỏi cho nhà họ Tôn để quyết định ngày cưới, chuyện vay tiền cũng thành, từ nhà họ Tôn cầm 1000 đồng. Bọn họ viết giấy nợ, nhưng số tiền này do Tôn Bách Linh giữ.

Lúc Tôn Bách Linh đến cũng chỉ có cái rương mà thôi, giấy nợ hẳn là đều ở bên trong. Cho nên lúc này mới kêu con gái đi lấy đồ. Chỉ là trăm triệu không nghĩ tới Tôn Bách Linh lại độc như vậy, trực tiếp nói chuyện này ra.

Tương lai còn muốn Tiểu Lan làm người như thế nào?

"Chị là chị dâu, cầm trang sức nát của chị mà thôi, có gì cùng lắm thì..." Hoàng Kiến Tân đứng bên cạnh bất mãn nói.

Trước khi gặp mặt cảm giác Tôn Bách Linh là mọi thứ đều tốt. Nhưng bây giờ tại sao giống như thay đổi thành một người khác? Không chỉ có hống hách còn không lịch sự. Chuyện này mặc dù là lỗi của Tiểu Lan, nhưng dù sao cũng là người một nhà, đóng cửa lại âm thầm giải quyết không phải được rồi sao? Đáng giá ầm ĩ thành như vậy không?

"Em trai, lời này của em chị không thích nghe. Trang sức kia của chị không mắc, xác thực không có gì ghê gớm. Nhưng nó sinh ra thói ăn cắp chính là không được! Hôm nay trộm ngày mai cướp, tương lại phạm phải sai lầm lớn. Chẳng lẽ phải chờ đến lúc nó thành tội phạm mới đi dạy dỗ sao?" Tôn Bách Linh lưu loát nói một câu xong nói tiếp: "Chị không đọc sách nhiều năm giống như em, nhưng ít nhất đạo lý vẫn hiểu. Người làm chị dâu như chị căn bản không nợ nó, không có đạo lý chịu đựng nó dung túng nó! Hơn nữa hôm nay chị không chỉ muốn kiểm soát nó, chị còn muốn kiểm soát em!"

"Chị dâu, em... em lại làm cái gì chứ?" Hoàng Kiến Tân nổi giận.

--- --- ---
Chương 106: Không tính trộm

Editor: demcodon

Sở Từ xem mùi ngon, Sở Đường ước gì có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mà Tôn Bách Linh cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu hai nhà họ Hoàng nói: "Em cũng coi như là trụ cột nhà chúng ta. Nhưng hôm nay em trở về đã làm chuyện gì? Em chạy xe đạp là của hồi môn chị mang đến đi ra ngoài, trở về xe đã bị em bán, tiền cũng không đưa cho chị giữ, có phải thế không?"

Sắc mặt Hoàng Kiến Tân hoảng hốt. Hắn trở về thì mẹ nói cho gã lương thực không còn, còn nói toàn bộ tiền trong nhà dùng làm đám cưới cho anh cả. Thậm chí còn thiếu nợ bên ngoài 1000 đồng. Mặc dù Tôn Bách Linh vào cửa, nhưng hai mẹ con vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an. Sau khi suy nghĩ đã đi bán xe đạp trước. Dù sao cũng không cần dùng, có thể lấp trước lỗ thủng lớn này một chút.

Xe bán cho là thân thích trên thị trấn. Bởi vì là mới cho nên giá cũng coi như không thấp, cầm về 140 đồng.

"Trong nhà không phải không có tiền sao?" Sắc mặt Hoàng Kiến Tân cứng ngắc.

"Không có tiền em cũng không thể lấy của hồi môn của chị! Trộm lớn trộm nhỏ cũng là trộm. Tự mẹ đi hỏi mọi người xem là con gây chuyện hay là hai đứa nó sai?" Tôn Bách Linh gân cổ lên nói tiếp.

Giọng của cô vốn dĩ còn to hơn dì Hoàng, giận lên càng là người thân không nhận, giọng to giống như loa phát, mọi người đều nghe được rõ ràng.

"Chị, trước kia chị luôn nói chuyện mình trộm đồ là bị người oan uổng. Khi đó em còn không tin, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin. Lần trước chị Hương Như đánh mất vòng tay, dì Hoàng còn nói là chị làm. Ai biết trộm chính là người trong nhà, kết quả lần này lại..." Sở Đường nhất thời đã mở miệng.

Giọng cậu không lớn, nhưng hiện tại bị Tôn Bách Linh vừa rồi ầm ĩ khắp nơi im lặng, mọi người đều nghe được rõ ràng.

"Họ Sở kia! Mày vừa mới nói cái gì đó? Tụi bây có phải không muốn sống yên với tao hay không?" Dì Hoàng cũng nghe, ánh mắt nhìn Sở Đường như là nhìn kẻ thù giết người.

"Dì Hoàng, tôi đang nói sự thật. Trước đó dì nói chị tôi trộm vòng tay, nhưng bây giờ vòng tay này đang đeo trên tay chị dâu mới, cũng chứng minh lúc trước là Hoàng Lan trộm sau đó oan uổng chị của tôi. Đúng lúc thừa dịp mọi người có mặt cũng minh oan cho chị tôi, miễn cho sau này cái chậu phân gì mất cũng chụp lên đầu chị ấy. Cho rằng chúng tôi không ba không mẹ dễ bị khi dễ." Sở Đường vẫn cười hì hì như cũ, nhìn qua giống như thanh niên tốt vô hại.

Sắc mặt dì Hoàng cứng ngắc.

Hoàng Lan đã bắt đầu co rút: "Mẹ, con không trộm, con không phải ăn trộm, là mẹ kêu con đi lấy, căn bản không tính trộm..."

"Em Tiểu Lan à, lấy mà không cho phép chính là ăn trộm. Em đừng tưởng rằng mẹ thương em thì em có thể để cho bà gánh tội thay em! Bà là một trưởng bối, không đáng làm ra loại chuyện này!" Tôn Bách Linh cắn chết Hoàng Lan không buông.

Người nhà họ Hoàng là loại người gì trong lòng cô đều rõ ràng. Chính là bởi vì như vậy, hôm nay mới muốn lợi dụng cơ hội này đủ ra oai phủ đầu, miễn cho sau này hai đứa em này muốn làm gì ai cũng không ngăn cản được.

Về phần mẹ chồng này... con gái nếu đều bị bà bắt chẹt thì bà cũng chỉ là con hổ giấy, cắn người không được.

Dì Hoàng cắn chặt răng, bà cũng không thể thừa nhận thật sự là mình yêu cầu, đến lúc đó mọi người chỉ biết nói thượng bất chính hạ tắc loạn. Thậm chí còn có thể làm cho bà hoàn toàn không có tự tin ở trước mặt con dâu.

"Lấy trang sức thật sự là Tiểu Lan không đúng. Nhưng Kiến Tân cũng là vì muốn tốt cho nhà này, nghĩ con đã là người nhà chúng ta, hẳn là không cần tính toán chi li mới có thể bán xe đạp. Con đừng trách nó." Dì Hoàng nói tiếp.

Hoàng Lan càng oan ức: "Mẹ!"

"Câm miệng! Xin lỗi chị dâu con đi! Chị dâu con không phải người không phân rõ phải trái, sẽ tha thứ cho con!" Dì Hoàng vội vàng hét lên một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK