Khi Phúc Nhạc Nhạc đau lòng đồ đạc thì trong lòng cũng không nhịn được hơi mừng thầm. Dù sao Sở Từ càng có nhiều thói hư tật xấu thì càng có lợi cho cô ta. Chỉ sau đó chỉ cần cô ta nói những chuyện này cho bác trai bác gái biết thì bọn họ nhất định có ấn tượng tồi tệ về Sở Từ.
Anh Thuận là người hiếu thảo. Nếu ba mẹ kiên trì thì anh ấy sẽ không đến được với Sở Từ.
Phúc Nhạc Nhạc miễn cưỡng đứng yên trong phòng. Sở Từ nhìn cô ta cười khẽ thay vào đó lấy ra tất cả vật dụng dùng để thêu thùa may vá.
"Em không cần đo kích thước của tôi trước sao?" Phúc Nhạc Nhạc cười nói, mặc kệ nói như thế nào lúc Sở Từ đo kích thước tương đương như đang phục vụ cho mình đúng không?
"Cởi quần áo đi." Sở Từ liếc mắt nhìn cô ta, sắp xếp lại vải vóc vừa mới mua được.
Tần Trường Tố đứng bên cạnh nhìn tư thế này của nàng khóe miệng co rút. Sau khi suy nghĩ một chút vẫn lập tức bỏ chạy. Cô không phải chưa từng thấy Sở Từ thêu thùa may vá, những động tác tay kia nói là rồng bay phượng múa cũng không quá, càng đáng sợ chính là khi Sở Từ may quần áo đặc biệt chán ghét phiền phức, càng thích trực tiếp may ở trên người. Cho dù là Thôi Hương Như cực kỳ tin tưởng nàng cũng không dám để cho nàng may.
Tần Trường Tố vội vàng ra cửa, thái độ làm cho Phúc Nhạc Nhạc hơi khó hiểu. Nhưng cũng không để ở trong lòng.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng không cao lắm, nhưng Phúc Nhạc Nhạc nóng lòng muốn kiểm tra năng lực của Sở Từ nên dứt khóa cởi quần áo. Một lát sau, trên người có thêm một lớp vải. Sở Từ nhìn thấy như vậy đã được nên quấn tấm vải lên người Phúc Nhạc Nhạc.
"Em đang làm gì vậy? Không phải là đo kích thước sao?" Phúc Nhạc Nhạc giật mình.
"Ai nói phải đo kích thước? Mắt của tôi chính là thước dây, còn cần phải đo sao? Hơn nữa, trực tiếp may trên người cô không phải càng chính xác sao?" Sở Từ cười cười lộ ra một hàm răng trắng sáng bóng, trong nụ cười thật đáng yêu nhưng không biết tại sao lại làm cho Phúc Nhạc Nhạc lạnh cả người, cảm thấy lạnh sống lưng.
"Không được, không được, lỡ như em đâm vào tôi thì làm sao đây?" Phúc Nhạc Nhạc vội vàng muốn đẩy Sở Từ ra.
Nhưng Sở Từ khó khăn lắm mới tìm được người mẫu tự mình đưa đến cửa, tự nhiên sẽ không buông tha. Nàng duỗi tay đè bả vai của cô ta, lập tức làm cho cô ta không có một chút sức phản kháng, giãy giụa đến mức gương mặt nghẹn đỏ.
"Nếu cô cứ lộn xộn thì thật sự đâm trúng cô." Sở Từ liếc mắt nhìn cô ta, tiếp theo lại nói: "Hơn nữa, cô không phải vừa rồi còn muốn muốn học may vá với tôi sao? Đúng lúc thừa dịp có cơ hội tốt này nhìn cho kỹ. Sau đó nếu thật sự học được chút bản lĩnh về có thể dùng cả đời."
Lời này của nàng nói cũng không sai. Mặc dù công việc may vá không quá như ý, nhưng kỹ thuật may vá này đều học theo sách Phúc Duyên, đường kim mũi chỉ may ra vừa khít vừa đẹp. Thôi Hương Như cũng học theo nàng.
Lúc này Phúc Nhạc Nhạc không thể cử động, quả thật sợ cây kéo trong tay Sở Từ sẽ xằng bậy, đành phải phối hợp không nhúc nhích.
Chỉ nhìn thấy Sở Từ quấn mấy miếng vải trên người cô ta, cắt bên trái rồi cắt bên phải. Một lúc sau lại cầm lấy cây kim châm, hít sâu một hơi. Lúc này mới để sát vào nhìn, cây kim trong tay lập tức di chuyển.
Động tác này lại làm cho Phúc Nhạc Nhạc rất sợ hãi. Bởi vì dáng vẻ của Sở Từ lúc này hơi đáng sợ, mặt không biểu cảm, cầm cây kim nhỏ, cổ tay cũng thô lỗ, đâm mạnh cây kim vào miếng vải. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm, giống như có thù oán với miếng vải kia, lập tức muốn khóc.
Nếu cô ta sớm biết Sở Từ này là gà mờ thì làm sao tự đề cử đến xem nàng may quần áo chứ!
Chỉ trình độ này mà còn muốn may quần áo. Thậm chí là may khăn tay cũng có thể làm cho người sợ đến mức chết khiếp!