Sở Từ híp mắt cười, nhưng lại làm cho người ta không nhịn được cảm thấy lạnh sống lưng. Đặc biệt là Khương Lệ Châu, dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này. Khi bị Sở Từ nói như vậy nhất thời tinh thần hoản loạn.
Thật ra người ở đây cũng biết một chút về Khương Lệ Châu. Cho dù cô gái nhỏ này thật sự có chút tâm tư nhỏ, cũng không đến mức quá xấu. Chuyện hôm nay 8-9 phần là ý của dì Tiền, lợi dụng Khương Lệ Châu bình thường ngoan ngoãn.
Nhưng đều là có lỗi, hơn nữa lỗi cũng không nhỏ. Mọi người cũng không đạo lý bất công nói chuyện thay Khương Lệ Châu. Dù sao nó cũng không phải họ hàng nhà mình.
Lúc này dì Tiền vừa nghe Sở Từ muốn Khương Lệ Châu nói sự thật sắc mặt thay đổi: "Sở Từ, mày còn không phải là hoài nghi tao kêu Lệ Châu đi nói xấu mày chứ? Tao biết mày cảm thấy tao ghen tỵ quán ăn của mày buôn bán tốt. Nhưng quán của tao cũng không tệ, đã mở gần nửa năm, khách hàng quen cũng không ít, còn phải ghen tỵ với mày sao?"
Sở Từ châm biếm một tiếng, thái độ vô cùng rõ ràng.
Chồng dì Tiền là người không biết nói lời hay, nhìn qua cũng không quá chú ý, hơi lôi thôi. Nếu như khách hàng nhìn thấy ông là đầu bếp chỉ sợ cũng không có khẩu vị ăn. Bởi vậy chú Tiền rất ít đến phía trước, đa số đều ở sau bếp. Phía trước chủ yếu đều do dì Tiền một mình quản lý. Bà là người quá mức keo kiệt, để ý một ít lợi nhuận lặt vặt, làm cho người ta cảm giác không thật sự đúng đắn. Cho nên, mặc dù vị trí quán ăn nhà bà rất tốt, nhưng buôn bán không phải tốt nhất trong tất cả quán ăn.
Trong một ngày có thể có mười bàn khách cũng đã không tệ. Trong lòng hàng xóm ai mà không biết rõ chứ? Thậm chí cho dù Sở Từ không xuất hiện, quán ăn này của bà nếu cứ tiếp tục buôn bán như vậy, nhiều lắm chống đỡ hơn một năm rưỡi nữa, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.
Chỉ là việc buôn bán của Sở Từ ở Phúc Duyên Đài quá tốt, làm cho bà ngây thơ nghĩ rằng nếu như không có Sở Từ thì những khách hàng này vốn dĩ nên đến quán ăn của bà, thật là buồn cười.
Sở Từ căn bản không cần thừa nhận những gì dì Tiền nói, chỉ dùng biểu cảm cũng đã biểu đạt rõ ràng. Dì Tiền có vẻ ngượng ngùng, sau đó nói thẳng: "Được thôi, hôm nay nếu mày đã tìm đến cửa, vậy tao sẽ nói rõ ràng cho mày biết! Bây giờ đã cuối năm, cũng không phải chỉ một quán của mày muốn kiếm tiền. Nhưng hai ngày nay mày khai trương gây động tĩnh lớn, vừa nổ pháo vừa làm hoạt động tặng quà nhỏ không ngừng, làm cho tất cả khách hàng đều đến quán của mày, cứ kéo dài như vậy mày là muốn ép chết bọn tao hả? Sở Từ, làm người cũng không thể có lòng tham như vậy. Mọi người nuôi sống gia đình cũng không dễ dàng, mày làm loại cạnh tranh tàn khốc này đến cuối cùng chỉ có thể làm cho tất cả mọi người không có cơm ăn theo! Ai cũng không tốt!" Dì Tiền lại nói.
Bà cũng nhìn thấy Sở Từ tặng rất nhiều mấy thứ kia, đều là trên chợ không có, đơn giản một chút là câu đối xuân và cắt giấy, phức tạp hơn là đèn lồng chạm khắc bằng gỗ. Thậm chí bà còn nhìn thấy Sở Từ tặng ra những bông lúa được chạm khắc trông giống như thật. Ngay cả người lớn cũng không nhịn được thích chúng chứ đừng nói đến trẻ con!
Sở Từ nhíu mày: "Dì Tiền, tôi làm hoạt động của mình, không dùng đến một cây kim sợi chỉ của mọi người, mắc mớ gì đến dì? Nếu dì hâm mộ cũng có thể làm theo tôi. Nể mặt đều là hàng xóm, những đồ trang trí này tôi còn có thể tính giá sỉ cho dì."
Lông dê mọc trên người dê, đồ chơi nhỏ của nàng cũng không phải tùy tiện tặng, chỉ có gọi món đáp ứng các điều kiện nhất định mới có những món quà phức tạp. Nếu không chỉ tặng câu đối đơn giản nhất, hoặc là một đĩa đồ ăn kèm.