Sau khi nàng đi vào thế giới này vẫn luôn sống chung với Sở Đường. Mặc dù thằng nhóc này thực sự không giúp được gì nhiều cho nàng, nhưng ở trên tinh thần lại làm cho nàng yên tâm một chút. Dù sao một mình nàng không thể gọi là gia đình.
Đặc biệt là nghĩ đến lúc hai người thiếu tiền nhất, Sở Từ lại càng xúc động. Lúc trước Sở Đường cũng chịu khổ theo nàng rất nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ đi học, còn muốn đan một số đồ chơi đi bán. Đôi tay đều mài ra bọt nước cũng không chịu hé răng.
“Em đi đi, thủ đô là địa bàn của anh Thẩm, có chuyện gì em cứ tìm anh ấy là được, đừng ngại phiền phức.” Sở Từ không chút khách sáo nói.
Thẩm Dạng co giật khóe miệng, kiểu lời khách sáo này hẳn là y nói mới đúng chứ?
Sở Đường gật đầu, nhìn thấy đã đến thời gian cũng biết không thể lại kéo dài nữa. Vì vậy muốn xách theo đồ đạc rời đi. Nhưng lúc này Sở Từ lại cười sâu về phía Thẩm Dạng, trong ánh mắt mang theo chút đe dọa, lập tức làm cho Thẩm Dạng xấu hổ, vội vàng khom lưng giúp Sở Đường xách đồ.
Em trai của nàng là thằng nhóc ngốc vào thành phố, Thẩm Dạng nếu như không giúp một chút để cho Sở Đường tự xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau y. Nàng hứa sẽ lập tức kể chuyện y đụng vào xe chở phân cho mấy người Hùng Xuân nghe. Nàng tin mấy anh em kia sẽ rất vui khi nghe câu chuyện thú vị của thanh niên cao quý này.
Thẩm Dạng tỏ vẻ bất lực, nhưng vẫn giúp Sở Đường xách đồ đạc. Đồ đạc của cậu có rất nhiều, trong đó chỉ có một ít quần áo và thuốc men là do Sở Từ chuẩn bị. Những thứ khác đều do mấy người Thôi Hương Như chuẩn bị. Thậm chí ngay cả giáo viên của Sở Đường còn đặc biệt tặng một số đồ dùng hằng ngày, tràn ngập sự quan tâm với học sinh này.
Tiếng xe lửa vang lên, bao ước mơ và mong đợi của Sở Đường, cuối cùng là bước lên con đường đến thủ đô.
--- ---
Sau khi tiễn Sở Đường xong, mặc dù Sở Từ hơi mất mát. Nhưng ngược lại cũng không thể gọi là phiền muộn. Dù sao Sở Đường đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.
Nàng đối với Sở Đường cũng không có lòng kiểm soát quá lớn. Thậm chí ước gì thằng nhóc này có thể tự mình đứng vững.
Nhưng mới vừa trở lại Phúc Duyên Đài, vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Trương Hồng Hoa đứng ở trước quầy lễ tân chỉ tay nói: “Chỉ là một cái bàn hỏng thôi, lau sạch sẽ như vậy làm gì? Cậu có phải cố ý làng phí thời gian lười biếng hay không? Tôi nói cho cậu biết, đây là cửa hàng của con dâu tôi. Lời Tần Trường Tố nói căn bản không có tác dụng.”
“Anh là quản lý cửa hàng phải không? Từ hôm nay đừng làm nữa, lười biếng không làm gì còn lấy tiền lương đắt đỏ như vậy, nuôi anh có ích lợi gì?” Trương Hồng Hoa lại nói.
“Mẹ, con gọi đồ ăn đã hơi nửa tiếng rồi, bọn họ vẫn chưa bưng đồ ăn lên cho con. Con sắp chết đói rồi!” Từ Vân Đống nói với vẻ mặt oán trách.
Trương Hồng Hoa vừa nghe lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Trường Tố: “Tại sao mày không cho người bưng đồ ăn lên? Bây giờ Sở Từ không có ở đây, mày cho rằng mày có thể chỉ tay che trời sao? Mày chỉ là một người họ hàng với nó, quan hệ chị em họ cách xa ba ngàn dặm. Mày bớt suy nghĩ đến nhà họ Từ bọn tao đi!”
Trương Hồng Hoa hung hăng nói. Tần Trường Tố nghe thấy mà trợn mắt, không nói nên lời.
Cô cũng không biết hai mẹ con này lấy được tin tức ở đâu lại nói Sở Từ đi thủ đô. Thật là buồn cười. Em họ của em chỉ đi tiễn em trai lên xe lửa mà thôi. Nhưng cho đến bây giờ chưa nói qua mình muốn đi cùng Sở Đường.
Gần đây Sở Từ cũng chỉ sắp xếp lại một số nhân viên của Phúc Duyên Đài và điều chỉnh lại các vị trí. Chỉ vì bây giờ nàng đã có chứng chỉ làm nghề y, mấy ngày nữa nàng sẽ bắt đầu đi theo Hoắc thần tiên khám bệnh. Đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ phải đi lang thang khắp thị trấn và thôn xóm gần đây, không thể vẫn luôn ở Phúc Duyên Đài mà thôi. Tại sao đến trong mắt Trương Hồng Hoa lại biến thành đi thủ đô?