Sở Từ tức giận ném những người này cho Từ Vân Liệt, một mình trực tiếp tông cửa xông ra, đi qua mấy con đường trực tiếp đi vào cửa quán ăn Tiền Tiến. Nàng nhìn cửa gỗ khóa chặt, hừ lạnh một tiếng đạp qua một cú. Chỉ nghe một tiếng 'rầm', hai cánh cửa trước mặt đột nhiên mở tung, rung lên một lớp tro gỗ, 'cạch cạch' mấy tiếng mới ngừng rung động.
Cửa vừa mở ra, Sở Từ đã hùng hổ bước vào. Nhưng nhìn thấy dì Tiền đang đứng ngồi không yên trong phòng, chồng bà không có ở đây. Nhưng đứa chái ngoại gái Khương Lệ Châu này lại ở bên cạnh.
Vừa thấy Sở Từ xuất hiện, dì Tiền sợ hãi vội vàng đứng lên. Khương Lệ Châu thậm chí bối rối và lúng túng hơn.
"Mày... mày đạp cửa nhà tao để làm gì? Tết nhất đến lại muốn đem xui xẻo đến nhà tao hả?" Dì Tiền run lên hai cái mới ra vẻ bình tĩnh nói.
Lý do Sở Từ đến trong lòng bà đã rõ. Bởi vì vừa rồi Sở Từ và những tên lưu manh kia đang chờ đi đến đồn công an, bà nhìn thấy tình hình trên người Sở Từ. Máu đỏ dính trên người nhìn qua e rằng có người bị thương. Hơn nữa nhìn trình độ dính máu trên quần áo chỉ sợ bị thương nhất định rất nặng.
Bà mạnh mẽ kiềm chế vẻ mặt hoảng hốt, dường như sợ bị Sở Từ nhìn ra sơ hở. Nhưng cho dù bà làm hoàn hảo thì Sở Từ cũng sẽ không làm cho bà cảm thấy tốt.
Trước đó đánh cược, tất cả đều ngay thẳng. Cho dù nàng muốn làm gì với dì Tiền cũng không thể xuống tay được. Nhưng bây giờ thì khác. Nếu không giết chết nàng, còn để cho nàng bắt được nhược điểm lớn như vậy, người của quán ăn Tiền Tiến này cũng đừng nghĩ sống yên!
Sở Từ vừa vào cửa giơ tay trực tiếp nhấc lên một cái bàn trước cửa, nhẹ nhàng vung lên trực tiếp đập thẳng vào bên cạnh dì Tiền, lập tức vỡ thành mấy tấm ván gỗ.
Trong nháy mắt, dì Tiền chỉ cảm thấy trái tim nhảy đến cổ họng, trừng mắt nói: "Mày... mày muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì bà không biết hả? Dì à, tôi cho rằng bà chỉ muốn đuổi tôi đi, lại không ngờ bà có lá gan lớn như vậy, cũng dám tìm người giết tôi! Nếu bà giết chết tôi, thì xem như bản thân tôi vô dụng, chuyện này có thể quên đi. Nhưng bây giờ bà còn chưa giết chết tôi, vậy thì tự trách bản thân không có mắt đi!" Sở Từ cười khẩy một tiếng, dưới cơn tức giận lại đá một cú, trong phòng lại nát một chỗ.
Vốn dĩ sức lực của nàng đã mạnh hơn một người đàn ông. Lúc này nàng đã dùng hết sức lực của mình, những thứ trong quán ăn của dì Tiền căn bản không đủ để chống lại sự bạo lực của nàng.
Mí mắt của dì Tiền giật lên, cả người vội vàng chuyển động sợ Sở Từ thật sự đập trúng bà.
Khương Lệ Châu ở bên cạnh dù sao cũng là con gái, nhất thời đã dọa khóc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Mợ... có chuyện gì... có chuyện gì vậy?" Khương Lệ Châu vội vàng tránh sau lưng dì Tiền mặt sau, kéo bà một hồi không ngừng nói.
Hôm nay là đêm giao thừa, ban đầu cô ở nhà mình. Nhưng mợ nói trong quán còn một số thứ cần thu dọn, kêu cô đến đây giúp đỡ. Dù sao cô cũng không có việc gì nên đã nhận lời. Nhưng sau khi đến quán cô phát hiện cũng không có gì cần cô giúp đỡ. Mợ vẫn luôn rất rãnh rỗi, cô đã nghĩ có lẽ là vì hôm nay trên đường ít người, một mình mợ trông quán hơi sợ hãi mới kêu cô đến đây. Bởi vậy cũng không có làm gì.
Ai biết Sở Từ lại đến nữa, nhưng trông nàng rất đáng sợ. Chẳng lẽ mợ lại nói xấu sau lưng Sở Từ? Nhưng Sở Từ nói tìm người giết là có ý gì?
Tay dì Tiền hơi run rẩy, bà kinh doanh quán ăn hơn nửa năm nay. Mặc dù gặp được một số khách hàng ngang ngược vô lý. Nhưng ở đâu lại gặp qua Sở Từ hung hăng như vậy? Đột nhiên sự tự tin thấp hơn một nửa.