Người này dù sao đang đang ở độ tuổi trưởng thành khỏe mạnh, ngoài 40 tuổi. Mà Lục bán tiên cũng đã 5-60 tuổi, tự nhiên không thể so sánh được. Cho nên sau khi bị người khác kéo ra, nhưng Lục bán tiên cũng thở hổn hển.
“Lục bán tiên, ngài có thấy xứng đáng không?” Sở Từ vui sướng khi người gặp họa, không có một chút đồng tình, lại nói tiếp: “Chú này rõ ràng là số phận đào hoa. Sao ông có thể nói chú ấy chẳng làm nên trò trống gì?”
Phải biết rằng, trước đó viết xuống cuộc đời trên tờ giấy kia đều là do đương sự tự mình ghi lại. Làm sao có ai viết mình nhân quả báo ứng, bị con trai khắc chứ? Hơn nữa đặc biệt là người trước mặt, người này không phải là người tuân thủ quy tắc, làm người cũng hơi tự đại, tự nhiên sẽ không cảm thấy mình sai. Cho nên trong cuộc đời do chính hắn viết xuống nhất định không phải như những gì Lục bán tiên nói.
Tiểu hòa thượng Ngộ Trần lần này nói cũng không khác gì Lục bán tiên, có nghĩa là người đàn ông này sớm muộn gì sẽ bị trừng phạt vì những gì hắn đã làm. Nhưng Sở Từ sẽ không ngu ngốc ăn ngay nói thật như vậy.
“Chú này chỉ thiếu một chút tiền, nhưng cơ thể khỏe mạnh. Mặc dù trải qua mấy lần tai nạn lớn, nhưng cũng nhanh lành. Năm 9 tuổi rơi xuống nước, nhưng mạng lớn rất nhanh đã khôi phục. Năm 19 tuổi quen được hồng nhan tri kỷ, vì phụ nữ rơi đầu chảy máu, càng gọi là si tình. Năm 39 tuổi, mất một số tiền lớn, lại yêu con trai như mạng sống. Tôi nói có đúng không?” Sở Từ hơi trau chuốt nói.
Ông chú kia bị người kéo sang một bên, sau khi nghe Sở Từ nói. Lúc này mới gật đầu: “Đây mới là lời con người nói!”
Lục bán tiên vừa nghe tức giận đến mức nín thở. Ý này chẳng lẽ không khác nhau sao? Tất cả tai nạn xảy ra trong năm nào gã đều nói rõ, giải thích nhân quả rõ ràng. Sở Từ nói những lời này...
Vừa muốn phản bác, nhưng Lục bán tiên lập tức cũng nghĩ đến không phải người khác viết xuống cuộc đời của hắn, chính là người đàn ông cơ mưu thâm sâu này. Nếu hắn không phải là thứ tốt lành gì, vậy chắc chắn sẽ không biết mình sai cái gì. Cho nên viết xuống mệnh cách nhất định... không khác những gì Sở Từ nói.
Đột nhiên, gã xám mặt. Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Gã vội vàng biểu hiện, lại quên chuyện quan trọng như vậy. Đây chính là kỵ nhất!
Lúc xem bói gặp được người muôn hình muôn vẻ, không có sự phân biệt tuyệt đối giữa người tốt và người xấu. Nếu phân biệt rõ rang thì nhất định sẽ gây thù chuốc oán khắp nơi. Rốt cuộc ai muốn nghe người khác nói xấu mình trước mình họ chứ? Hơn nữa những điều gã vừa nói, từng câu và từng chữ đều đang tự gây rắc rối cho mình.
“Ván này cũng là Sở Từ thắng. Những gì cô ấy nói cũng gần như giống như trên tờ giấy viết.” Bên công chức địa phương nói.
Đương nhiên, những gì người đàn ông này càng khoa trương hơn, hoàn toàn là điểm tô làm đẹp cho cuộc đời của mình.
Nhưng mặc dù trong lòng mọi người biết rõ, cũng không có khả năng nói dối trước mặt hắn. Dù sao hắn viết đều là việc riêng, người ngoài và tự bản thân nhìn những việc này quả thật là khác. Chỉ có thể nói, Lục bán tiên này không đầu óc, mà Sở Từ xem bói rõ ràng hơn mà thôi.
“Ngài Lữ, Sở Từ đã thắng liên tiếp ba ván, hai ván còn lại cũng không cần thiết so tài, đúng không?” Bên công chức địa phương khách sáo nói, trên mặt vui vẻ khó có thể che dấu.
Vốn dĩ còn lo lắng Sở Từ làm trò cười, nhưng không ngờ lại thắng dễ dàng như vậy. Đương nhiên, trong lòng không khỏi có thêm mấy phần kiêng kỵ Sở Từ. Dù sao biểu hiện lúc này cũng đủ để cho bọn họ hiểu rõ không thể đối xử với nàng như một cô bé bình thường.