Những người không đủ tiêu chuẩn hầu hết đều bởi vì vấn đề vệ sinh.
Mặc dù nhà máy của Sở Từ được trang bị quần áo lao động. Mọi thứ từ nón chống bụi đến giày đều đầy đủ. Nhưng thói quen của công nhân cũng rất quan trọng. Trong số những người bị từ chối, có người 10 ngày nửa tháng không gội đầu một lần, từng sợi tóc dưới ánh mặt trời đều hiện lớp dầu óng ánh, mùi hương gay mũi. Còn có một số người rất nhiều động tác xấu, không phải ngoáy mũi chính là dụi mắt, thỉnh thoảnh phải gãi bộ phận nào đó trên cơ thể một cái, đôi tay quả thực rất bận.
Mặc dù có thôn dân bị Sở Từ từ chối, có một số người được nàng thuê. Nhưng đồng thời cũng có người dân bình thường trong thôn đến xem náo nhiệt nhìn thấy trường hợp như vậy cũng đều cười vang lên.
“Ông Trương, ông vẫn nên trở về nhanh đi. Vừa rồi ông ở nhà cho heo ăn, tay cũng chưa rửa đã đến đây...” Có người chỉ vào người phỏng vấn nói đùa.
Những người xếp hàng phỏng vấn vừa nghe cũng đều đỏ mặt tía tai, có người da mặt mỏng phát hiện ta vấn đề của bản thân thì lén lút rút lui. Nhưng còn người lại nhếch mép cười, nhất quyết phải ở lại đối đầu. Truyện Full
Nhưng dù sao thì họ cũng đã đích thân nói ra lý do. Mặc kệ như thế nào thì bọn họ cũng không có gì để nói. Mặc dù còn có mấy người không phục muốn kiếm chuyện với những công nhân của Sở Từ. Nhưng kiểm tra một vòng mới phát hiện đám công nhân này đều ăn mặc chỉnh tề, móng tay đều cắt sạch sẽ, trên người đều tỏa ra mùi hương xà phòng nhẹ.
Xà phòng là Sở Từ kêu Tần Trường Bình phát xuống, xem như cổ vũ công nhân chú ý vệ sinh.
Hơn nữa, trong nội quy của nhà máy dược phẩm, điều vệ sinh này chiếm tỷ lệ lớn nhất. Ngoài ra cũng cho thấy một khi vi phạm quy định sẽ bị trừ tiền. Nếu nhiều lần sẽ bị trực tiếp đuổi việc. Cho nên hôm nay mọi người đều đặc biệt chuẩn bị đầy đủ mới đến.
Rốt cuộc khó tìm được một công việc phù hợp, liên quan đến đường kiếm sống của cả nhà. Ai cũng không muốn mất công việc này.
Sau những ồn ào này, khung cảnh đã trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
“Vừa rồi mọi người cũng đều nghe rõ lý do, không phải tôi không muốn nhận mấy người, mà là mấy người không đạt yêu cầu. Cho dù bây giờ tôi phá lệ cho mấy người vào nhà máy, tương lai cũng sẽ bị quy định của nhà máy đuổi ra. Ngược lại lãng phí thời gian của mọi người. Trước đó tôi không cho anh họ giải thích lý do hoàn toàn là bởi vì mọi người đều là trưởng bối của tôi, là đồng hương của tôi. Tôi đã chừa cho mọi người thể diện. Nhưng hôm nay, mấy người lại vứt thể diện tôi cho xuống đất.”
Sở Từ nói với vẻ mặt thất vọng, thở dài một hơi: “Tôi biết các vị trưởng bối cũng đều vì đường kiếm sống. Mặc dù cũng có một số lý do nhỏ không thể nói cho người khác biết. Nhưng ý của tôi là về chút lợi nhỏ mấy người đã cầm, chuyện này cũng làm đúng chỗ, nên không cần lại hùng hổ doạ người được không?”
“Có người nhìn nhà máy dược phẩm này của tôi không vừa mắt, muốn cho nhà máy này không thể tiếp tục mở, lòng người khó dò đây là khó tránh khỏi. Nhưng mọi người đừng quên, nhà máy dược phẩm này không chỉ có một mình tôi có lợi! Hiện tại lúc đầu trong nhà máy chỉ cần 200 người là đủ rồi. Nhưng dự tính một năm sau sẽ nhận 1000 công nhân trong nhà máy. Thậm chí tương lai còn sẽ cần ngày càng nhiều. Đến lúc đó nguyên liệu nấu ăn trong nhà máy đều phải mua từ bên ngoài. Rau củ quả trong vườn rau của mấy người chỉ cần đủ tiêu chuẩn thì sẽ có người trong nhà máy thu mua. Thậm chí người có tay nghề còn có thể mở tiệm cơm nhỏ ở bên ngoài. Rõ ràng là tình huống đôi bên cùng có lợi, tại sao mấy người nhất quyết phải phá vỡ nó chứ?”
Thôn Thiên Trì chiếm diện tích đất thật ra không nhỏ. Nhưng bởi vì hơi chệch choạc nên thôn dân đều tập trung một chỗ.
Mà nhà máy của nàng được chọn ở nơi xa dân cư nhất, chưa kể xung quanh nhiều cây xanh, còn chọn thiết bị lọc ô nhiễm tốt nhất, có bể chứa nước thải chuyên dụng. Hơn nữa nhà máy dược phẩm này cũng không thải ra chất thải công nghiệp thì càng dễ xử lý, có thể đảm bảo đảm nó sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến thôn dân, có thể nói là làm hết trách nhiệm của mình.