Sở Từ mới xây xưởng, bây giờ lại đắc tội thôn trưởng. Cho nên lúc kéo người xuống núi cũng không bêu riếu khắp nơi, cũng là cho thôn trưởng thể diện.
Nhưng dọc theo đường đi, Vương thị không ngừng cầu xin tha thứ. Sắc mặt của Lưu Dương Sinh tối tăm đáng sợ, trong lòng hẳn là hận nàng. Nhưng nàng cũng không e ngại đi gõ cửa nhà thôn trưởng. Hơn nửa đêm chung quanh im ắng, duy nhất nhìn thấy tình huống cũng chỉ có đội tuần tra mới thành lập mấy tháng trước. Dù sao mấy người là nghênh ngang đi đường lớn, muốn không thấy cũng khó.
Thôn trưởng vừa ra cửa nhìn thấy sắc mặt đã tái xanh, vội vàng nói với bà nhà: "Bà đến nhà con gái kêu nó đến đây."
"Xảy ra chuyện gì thế?" Ông biết rõ còn cố hỏi lại.
"Mấy người chúng cháu đúng lúc ở trên núi nhìn thấy, thuận tiện dẫn về cho ngài xử lý." Từ Vân Liệt khách khí nói.
Vừa nghe Từ Vân Liệt mở miệng, gương mặt già nua của thôn trưởng chỉ có thể cố gắng dịu đi: "Tiểu Từ, đã hơn phân nửa đêm, tại sao mấy người còn gặp nhau?"
"Hôm nay Sở Từ mời chú Dương Sinh ăn cơm, trên bàn cơm rượu vào lời ra tiết lộ chỗ giấu bài thuốc, lo lắng gây ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên lên núi cầm bài thuốc về. Bởi vì trời tối nên thuận đường kêu ba người chúng cháu đi theo chung." Sau khi Từ Vân Liệt xem hiểu khẩu hình trực tiếp trả lời thay Sở Từ.
Sở dĩ Sở Từ cảm thấy Từ Vân Liệt là người thông minh chính là những chi tiết này. Bây giờ nếu nàng mở miệng giải thích. Cho dù nói sự thật thì thôn trưởng cũng chỉ sẽ cảm thấy nàng là vai cháu ba ngày hai bữa đều không yên, chút ấn tượng tuyệt đối không còn. Nhưng trên người Từ Vân Liệt có quân hàm nghiêm túc, thôn trưởng dù sao cũng phải cho hắn thể diện.
Sau khi thôn trưởng nghe nói xong, lúc này mới liếc mắt nhìn Lưu Dương Sinh, bắp thịt trên mặt co giật, trong mắt hiện lên lửa giận.
Nhưng lại không thể xử lý ở trong sân, trước tiên chịu đựng tức giận dẫn người vào nhà. Lúc này mới vỗ bàn một tiế 'rầm': "Cậu kêu tôi phải nói như thế nào mới tốt? Tôi còn tưởng rằng mấy năm nay cậu học ngoan, không nghĩ tới cậu còn tâm tư không an phận! Cả nhà tôi đối xử với cậu cũng không tệ. Con gái tôi sinh cho cậu hai đứa con trai, bình thường mặc dù hơi ngang ngược. Nhưng cũng chăm sóc cho cuộc sống của cậu đàng hoàng. Cậu nói thử xem, tại sao cậu lại không khống chế được hạ thân của mình!"
Lưu Dương Sinh trực tiếp quỳ xuống, vội vàng kêu: "Ba!"
Sở Từ vừa nghe chữ 'lại' này ánh mắt chợt lóe lên.
"Thôn trưởng, nơi này là thôn bắc. Cho nên hẳn là Vương Mỹ Cúc chủ động phạm lỗi. Trước đây cháu đã khuyên cậu cả, không ngờ người nhà cậu cả cháu không coi trọng những gì cháu nói, cũng không trông chặt mợ." Sở Từ nói với vẻ tiếc hận, không chút khách sáo thêm dầu vào lửa cháy.
"Sở Từ! Tiện nhân mày đang nói bậy bạ gì đó?" Vương thị giống như nổi điên rống lên một câu.
"Vương Mỹ Cúc, mặc dù bà là mợ của tôi. Nhưng mấy năm nay thôn trưởng chăm sóc tôi rất nhiều. Bằng không làm sao tôi có thể sống ở trong thôn đến bây giờ? Bây giờ bà làm ra loại chuyện này, cũng đừng bắt tôi xem bà là trưởng bối." Sở Từ nói với thái độ thất vọng mở miệng lại nói tiếp.
Vương thị tức giận đến run rẩy.
"Nói, hai người đã lui tới bao nhiêu lần rồi?" Thôn trưởng tức giận nói tiếp.
Nhà họ Vương không biết dạy con gái, nhưng nhà họ Sở ở thôn nam cũng không được tốt lắm. Vương thị này đã hơn 40 tuổi còn làm ra chuyện này, hiển nhiên là nhà họ Sở kia không biết trông vợ!
"Ba! Lần... lần đầu tiên..." Lưu Dương Sinh vội vàng nói.
"Cậu đừng tưởng rằng tôi dễ bị lừa như vậy!" Thôn trưởng giận dữ đá Lưu Dương Sinh một cái, lại nói: "Nói thật! Bằng không cậu chờ ngồi tù đi!"
"Ba, ba... con thật sự không gặp cô ta được mấy lần. Một năm cũng chỉ gặp một lần... Thanh Phân quản lý nghiêm..." Lưu Dương Sinh nói với vẻ mặt cầu xin, mắt kính đều nghiêng sang một bên, khôi phục dáng vẻ thành thật bình thường.
Sở Từ cũng không thể tin được, người đàn ông vừa rồi ở trong núi nói chuyện dâm đãng và cười ghê tởm là một người với người mặt trắng bệch và rụt rè trước mặt.