Nếu việc Sở Từ tuyển dụng cũng không nhắm vào ai, vậy bọn họ cũng không lý do gì tiếp tục chống đối với Sở Từ. Huống chi cũng giống như Sở Từ nói, tiền bọn họ đã cầm, chuyện này cũng coi như đã làm. Nếu được lợi ích cũng nên biết chừng mực. Đương nhiên, ông Lữ Lương Tây cũng hứa khen thưởng cho bọn họ sau khi hoàn thành. Nhưng trong lòng thôn dân cũng biết rõ ông Lữ Lương Tây cũng không phải kẻ ngốc. Cho dù bọn họ thật sự làm xong chuyện này, tiền có thể lấy được tới tay hay không cũng vẫn không nhất định.
Hơn nữa, tính đến bây giờ, số tiền Lữ Lương Tây đưa ra không bằng lợi ích mà một nhà máy dược phẩm của Sở Từ mang lại cho bọn họ. Rốt cuộc một việc chỉ là tạm thời, mà lợi ích của nhà máy dược phẩm là lâu dài, kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Khi thôn dân nghĩ thông, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến, thái độ của một đám người quay sang 180 độ, trở nên tốt hơn.
“Sở Từ, không đúng, không đúng... là bà chủ Sở... chuyện hôm nay là chúng tôi sai. Tôi xin lỗi cô trước.” Một người phụ nữ trong đó cười ngây ngô nói.
Đều là bà con hàng xóm, Sở Từ làm việc cũng đủ cho bọn họ thể diện, cũng không cần thiết tiếp tục rình rập bọn họ.
“Tôi cũng xin lỗi, tôi cũng ngờ hóa ra cô đã sớm biết chúng tôi nhận tiền của người khác... Nhưng tôi xin hứa trước mặt mọi người, tuyệt đối không có lần sau! Sau này nếu ai muốn hại nhà máy dược phẩm của cô, tôi nhất định trước tiên không tha cho người đó!” Có người đàn ông nói.
Trong thị trấn có mười mấy nhà máy nhỏ, nhưng đều là xí nghiệp nhà nước. Bất luận là tuyển công nhân hay thái độ đối với người dân xung quanh hầu hết đều hơi kiêu ngạo. Mà nhà máy dược phẩm Thiên Trì của Sở Từ thì khác, quả thật là xí nghiệp của nông dân bọn họ. Một con bé từ nhỏ không ai quan tâm hỏi han như Sở Từ đi từng bước đến bây giờ thật không dễ dàng. Trong lòng bọn họ không có một chút đồng tình và kiêu ngạo đó là không có khả năng. Hơn nữa cùng lúc đó, còn có mấy phần khao khát.
Ngay cả một đứa con gái như Sở Từ cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Tại sao bọn họ lại không thể? Sau này còn phải học giống như Sở Từ, cũng không thể suốt ngày giữ địa bàn không biết tiến thủ. Nếu không cả đời chỉ có thể làm công việc vừa khổ vừa mệt.
Lúc này ngoài tên lưu manh Trương Dũng thì những người khác đều ngượng ngùng cười theo.
Nhưng nếu Sở Từ một chút cũng không so đo không khỏi sẽ không công bằng với những người không chịu lấy tiền để gây rối cho nàng. Bởi vậy khi mọi người cho rằng nàng hoàn toàn không truy cứu thì Sở Từ lại cho người mời thôn trưởng đến dẫn Trương Dũng này đi, hẳn là sẽ mở loa của ủy ban thôn phê bình. Đến lúc đó thôn trưởng còn sẽ cho người lấy lại số tiền gã đã nhận và những thứ đã mua.
Ai bảo gã là dẫn đầu người chứ? Hơn nữa nhận được nhiều tiền nhất, mất mặt xấu hổ cũng xứng đáng.
Ngoài ra, Sở Từ còn đưa ra một số lời đe dọa trước mặt mọi người uy. Đại khái nói cách khác, nếu sau này lại xảy ra tình huống này một lần nữa, nhà máy tuyệt đối sẽ không bao giờ thuê người gây rối đó. Hơn nữa, tương lai cũng sẽ không hợp tác bất kỳ chuyện gì với người này. Lời này nghe đơn giản, nhưng lại rất có lực uy hiếp. Rốt cuộc nếu mỗi nhà có lương thực và rau củ quả dư đều có người thu mua, nhưng cố tình một nhà không được thì cuộc sống đau khổ thế nào? Trên tinh thần chỉ sợ đều không chịu nổi.
Một người không hợp đàn, bất luận ở nơi nào cũng rất khó sống tiếp.
Nhưng một khi chuyện này được giải quyết, trong thôn lại vui vẻ hòa thuận trở lại. Sở Từ được thôn trưởng mời đi ăn bữa cơm, còn nhận được trứng gà và đồ khô từ nhiều người đưa tới như một lời xin lỗi.