Sở Từ nhẹ nhàng nói một câu làm cho dì Tiền bị hụt hẫng.
Đặc biệt là sau khi dì Tiền nhìn thấy ánh mắt thất vọng và phản cảm của khách ba bàn kia càng tức giận đến mức khóe miệng co giật: "Con bé này, làm gì có ai nói phóng đại như mày chứ. Tao đưa thứ này đến chính là cho mày cho gà ăn, trả lễ sao có thể dùng đồ thừa của người khác ăn chứ?"
"Vậy à? Vậy thực sự là lỗi của tôi rồi. Hóa ra là dì vừa rồi là nói giỡn. Tôi đã nói mà, mặc dù chúng ta làm chung ngành, nhưng lúc tôi đến cũng lòng tràn đầy ý tốt, còn đặt biệt làm 2 ký bánh ngọt tặng cho dì. Lúc ấy dì rất vui vẻ nhận, nhất định là cũng hài lòng với tôi. Tôi là phận con cháu, tương lai còn phải nhờ dì chăm sóc nhiều hơn!" Sở Từ cười nói, coi như lúc trước chưa từng có chút hiềm khích nào với dì Tiền.
Dì Tiền nhếch khóe miệng, nhìn gương mặt tươi cười của Sở Từ luôn cảm thấy mình như đấm vào bông. Trong lòng tức giận, nhưng ở trước mặt người khác còn phải cười vui vẻ. Bà cũng không rõ, những người khách này có phải ngốc hay không? Có lợi không chiếm, chạy đến quán Sở Từ ăn cái gì? Thực sự có ngon như vậy sao?
Sau khi suy nghĩ, dì Tiền tìm cái bàn cũng ngồi xuống: "Quán của tao không có thứ gì tốt trả lễ cho mày, không bằng ủng hộ buôn bán cho mày đi, làm cho tao hai món xào nhỏ, một chén cơm. Nhưng cô bé à, mặc dù chúng ta là hàng xóm. Nhưng mày cũng không nên miễn phí cho tao, thật sự không được thì giảm 50-60%. Tóm lại tao không thể ăn không của mày được."
Sắc mặt của Sở Đường tối sầm, giảm 60% còn không nham hiểm? Chỉ sợ là muốn làm cho bọn họ tặng không chứ gì?
"Xin lỗi nha dì Tiền, quán của tôi không đón tiến người chung ngành. Cho dù là dì cũng không được. Nhưng nếu dì thật sự tò mò hương vị món ăn ở quán tôi thì lát nữa quán tôi có thừa sẽ tặng cho dì. Dì thấy được không?" Sở Từ cười như không cười nói.
Ba bàn khách kia vừa nghe câu này đều cảm thấy bà chủ Sở Từ này cũng quá thật. Hai quán có xích mích, ngày hôm qua bọn họ cũng đã biết. Dù sao ngày hôm qua đến quán ăn này cũng không ít người động não muốn cướp khách. Mà hôm nay, quán bên cạnh còn tặng đồ ăn thừa đến, chính là cố ý gây chuyện. Bà chủ Sở cũng không ngu ngốc, nói mấy câu đã chặn người này không nói nên lời.
"Ha ha... Vậy nếu mày đã nói muốn tặng... nhìn xem có thừa món chính hay không. Nếu không thể ăn, tao còn có thể cho chó." Dì Tiền lại nói tiếp.
Trước mặt khách của Sở Từ nói ra những lời này hoàn toàn chính là không có ý tốt.
"Mặc dù là đồ ăn thừa để mấy tiếng nhất định ngon hơn món ăn nóng hổi của dì. Dì nói cho chó ăn cũng đừng suy nghĩ. Bởi vì tôi chỉ sợ dì coi mình thành chó, nhưng cuối cùng đừng nuốt luôn đầu lưỡi của mình." Sở Từ cười khẩy một tiến lại nói tiếp: "Tôi không nói nhiều nữa, bên ngoài dường như có khách đến đây. Dì Tiền, dì tự tiện đi!"
Nói xong, Sở Từ xoay người trực tiếp trở về phòng bếp. Dì Tiền vừa thấy bên ngoài quả nhiên có nhiều khách đến nữa.
Những người này cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay từ phố bắc bên kia, rất hiển nhiên đều là quay lại sau khi nhìn bên kia. Không cần đoán bà cũng có thể nhìn ra được tất cả đều là khách quen!
Mắt dì Tiền đỏ hoe, vội vàng về quá ăn nhà mình, phát hiện chỉ có một bàn khách ban nãy, mất công bà còn ở sau lưng khoe khoang lâu như vậy.
"Chờ lát nữa đến quán con bé Tiểu Sở kia nếu không cho đồ ăn thừa thì ông tìm người đi mua, cùng lắm thì chúng ta mua mỗi món một phần nếm thử, ông học theo. Tôi cũng không tin sau này còn không hơn được nó! Thật sự là tức chết tôi mà!" Dì Tiền tức giận nói với chồng.
Cô gái nên cạnh nhỏ giọng nói tiếp lời: "Mợ, bà chủ trong quán kia cháu có biết, tên là Sở Từ. Em trai tên là Sở Đường, cháu và Sở Đường học chung một trường học..."