”Thật tốt thật tốt, cái này ta thích, ríu rít ríu rít... Rốt cục không cần phải cô đơn.” Vẹt mập đáng thương nói, theo ý thức của nó lúc vừa sinh ra, đúng là cha mẹ ghét bỏ nó, không muốn nó, khi đó nó rất thương tâm rất khổ sở, thật muốn đi đụng tảng đá chết đi.
Sau đó ngẫm lại, nếu chết như vậy quá vô ích, cho nên từ đó nó liền một mình lang thang, cuối cùng ngừng lưu lại mảnh u cốc này, sau đó chui vào bên trong thổ địa bắt đầu tu luyện, cho tới nay, nó đều ở trong đất hấp thu nguyên tố, nhưng cảm ứng không được ấm áp, cho nên không thể nở ra, cho đến khi nhiệt độ lòng bàn tay Mộc Khuynh Cuồng truyền tới, mới giúp nó phá xác.
Sửu Sửu nhìn xem tiểu vẹt mập, ở trong lòng cười hắc hắc, giúp Khuynh Cuồng tìm được một tiểu đồng bọn nha!
Mộc Khuynh Cuồng thấy nó đồng ý, lập tức cắn ngón tay cùng nó khế ước, khi giọt máu nàng màu đen đến cái trán của tiểu vẹt mập, chỉ thấy trên người tiểu vẹt mập tản ra một tầng màu xám nguyên tố lực, cuối cùng chui vào trong đầu Mộc Khuynh Cuồng.
”Đây là nguyên tố lực ta đưa cho ngươi, cảm tạ ngươi giúp ta sinh ra.” Tiểu vẹt mập dùng cánh vỗ Mộc Khuynh Cuồng cảm kích nói.
”Thực hiểu chuyện a!” Sửu Sửu hài lòng cười nói.
Mộc Phong nhìn một màn này vì Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy cao hứng, đột nhiên mặt hắn tràn đầy cổ quái lên tiếng nói, “Khuynh Cuồng, vì sao máu của ngươi là màu đen?”
”Ta cũng không biết, lần trước ta tu luyện một thiên giai đấu kỹ, sau đó cứ như vậy.” Mộc Khuynh Cuồng mờ mịt nói, nàng cũng không biết rõ vì sao đêm đó tu luyện thiên giai đấu kỹ sau đó liền biến thành màu đen.
”Ngươi trúng độc?” Mộc Phong cầm lấy tay Mộc Khuynh Cuồng giúp nàng bắt mạch, hồi lâu sau, hắn nghi ngờ nói, “ Mạch ngươi hết thảy bình thường, cũng không có dấu hiệu trúng độc.”
”Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái.” Mộc Khuynh Cuồng nhún nhún vai bất đắc dĩ nói, nàng đi tìm đại phu xem qua, tất cả mọi người nói không tìm được nguyên nhân, đều nói nàng không trúng độc.
Mộc Phong nghe nàng nói như vậy cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể về sau tìm đại phu lợi hại giúp nàng xem một chút.
Tiểu vẹt mập mở to đôi mắt xám, đột nhiên giương cánh hướng về trong rừng cây bên cạnh bay đi.
”Ngươi tiểu mập mạp này chạy đi đâu a.” Sửu Sửu thấy tiểu vẹt mập chạy loạn, rống lớn nói.
Mộc Khuynh Cuồng đoán rằng nó nhất định là đói bụng, cho nên đi tìm đồ ăn.
Chỉ một lúc sau, tiểu vẹt mập dùng sức lực mang theo rất nhiều trái cây trở lại.
”Cho các ngươi giải khát.” Tiểu vẹt mập đem trái cây nhét vào trong tay Mộc Khuynh Cuồng, rồi chính mình cầm lấy một quả đào nhanh chóng mổ lên.
”Khuynh Cuồng, ngươi không giúp nó đặt một cái tên sao?” Sửu Sửu vừa gặm mận vừa nói.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn thân thể vẹt mập tròn màu xám tro, suy nghĩ một hồi, mím môi cười nói, “Về sau ngươi liền kêu Phì Phì.”
*Phì Phì = mập mạp (toát mồ hôi với tài năng đặt tên của nữ 9:sweat:)
Phì Phì? Sửu Sửu mãnh liệt ho khan, thiếu chút nữa bị sặc, sau đó cười ha hả, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Khuynh Cuồng, nó nịnh nọt cười nói, “Không sai, không sai, rất đáng yêu.”
”Phì Phì a, ta gọi Sửu Sửu.” Giới thiệu tên của chính mình, Sửu Sửu vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng tiếp tục ăn đào, coi như không thấy được ánh mắt Sửu Sửu, nàng đã quen gọi nó bằng cái tên này, kỳ thật cũng rất dễ nghe.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Sửu Sửu cùng Phì Phì tiến vào không gian ma thú, Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Phong tiếp tục cưỡi ngựa gấp rút lên đường.
Lôi Lạc Đế Đô, hoàng cung.
”Cô cô, hùng ưng ngươi phái đi tìm Mộc Khuynh Cuồng đã chết rồi, hiện tại chúng ta đã mất đi phương hướng của nàng.” Mộc Thanh Lam nhìn Mộc Thải Thanh cung kính nói.