Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng hừ lạnh một tiếng, không để cho nàng tu luyện, nàng càng muốn tu luyện.
”Các ngươi còn ở bên ngoài làm gì, ta đói bụng.” Thanh âm bất mãn của Thánh Khinh Hồng ở trong đại sảnh vang lên, đồng tử màu bạc lười biếng híp lại bắt đầu nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng nói thầm ở trong sân, bọn họ giấu hắn đang nói cái gì.
Mộc Khuynh Cuồng mới vừa muốn nói chuyện, nghe được Thánh Khinh Hồng lời nói bất mãn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ở nhà nàng còn dám kiêu ngạo như vậy.
Đột nhiên, khóe miệng nàng cười một tiếng, cùng Mộc Phong nói một tiếng rồi đi đến đại sảnh.
”Thánh Khinh Hồng, đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.” Nàng đi lên trước cười híp mắt nói.
Thánh Khinh Hồng tất nhiên là người khôn khéo, vừa nhìn nàng ngây thơ tươi cười, liền biết rõ sau lưng nụ cười này khẳng định cất dấu tính kế, nhưng hắn vẫn rất nguyện ý cùng nàng đi ra ngoài.
Trên đường phố, hôm nay tựa hồ có rất nhiều người, Mộc Khuynh Cuồng mang theo Thánh Khinh Hồng khoan khoái đi tới cửa hàng bánh bao thịt Trương thị.
”Nơi này bánh bao ăn rất ngon, ta ngày ngày ăn ở chỗ này.” Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo Thánh Khinh Hồng đi tới cái bàn bên cạnh ngồi xuống, rồi sau đó ý bảo Trương lão bản cho nàng một hộp bánh bao tới đây.
Rất nhanh một hộp mười cái bánh bao nho nhỏ nằm trên bàn.
Mộc Khuynh Cuồng chuyển đũa cho Thánh Khinh Hồng, hai tay nâng cằm lên, cười nhẹ nhàng nhìn hắn, “Ngươi không phải là đói bụng sao? Mau ăn đi, bánh bao này rất mĩ vị.”
Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn bánh bao trước mặt, lại nhìn một chút biển cửa hàng kia, bánh bao thịt người?
Bên trong bánh bao này thật sự là nhân thịt người?
Hắn nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng, trong mắt đầy nghi hoặc, ngày ngày nàng đều tới nơi này ăn bánh bao thịt người?
”Mau ăn nha, ngươi không phải là đói bụng sao.” Đáy mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe tia cười giảo hoạt, cho ngươi lớn lối, xem ngươi bây giờ còn ầm ĩ lớn lối hay không.
Thánh Khinh Hồng ghét bỏ nhìn bánh bao trước mặt, trên mặt đầy hàn khí, nàng lại dám ác tâm cho hắn ăn cái này.
Đột nhiên, hắn tự tay gắp lên một cái bánh bao nhỏ nhanh chuẩn ngoan nhét vào trong miệng Mộc Khuynh Cuồng.
”A......” Mộc Khuynh Cuồng hét lớn một tiếng, nhanh chóng phun ra ngoài, đứng dậy, nặng nề vỗ xuống bàn, giận dữ trừng mắt Thánh Khinh Hồng, thẹn quá hoá giận nói, “Ngươi làm gì thế, nhét bánh bao vào trong miệng ta.”
Thánh Khinh Hồng thong thả ung dung để đôi đũa trong tay xuống, nhàn nhã tự đắc nhìn xem nàng, một bộ quan tâm nói, “Ta thấy ngươi một mực nói chuyện, nhất định là đói bụng, cho nên uy ngươi ăn trước.”
“...” Mộc Khuynh Cuồng phát điên, tức chết nàng, thật tức chết nàng, yêu nghiệt đáng chết, không chỉ biến thái hơn nữa còn rất biết tính kế người khác, vừa nghĩ tới bánh bao kia vào trong miệng của nàng, dạ dày nàng liền một hồi quay cuồng.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, bộ dáng kia cần bap nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
”Như thế nào? Khuynh Cuồng không phải là rất thích bánh bao này sao, như thế nào liền phun ra nha, thật sự là lãng phí lương thực, đây là không tốt, phi thường không tốt.” Thánh Khinh Hồng nghiêm túc lắc đầu thở dài nói, sau đó phi thường tiếc hận nhìn thoáng qua bánh bao rơi trên mặt đất.
Sửu Sửu cùng Phì Phì ở trong không gian ma thú cười đến lăn lộn, rốt cuộc có người trị được Khuynh Cuồng của bọn họ, thật sự là rất đáng yêu.
Mộc Khuynh Cuồng có một loại xúc động muốn hộc máu, sau đó, nàng cười một tiếng yêu nghiệt, đem bánh bao trên đất tử từ nhặt lên, xoa xoa tro bụi, đi đến trước mặt Thánh Khinh Hồng, cười lạnh nói, “Nếu không muốn lãng phí, không bằng ngươi ăn đi!”
Nói xong, nàng cường thế đem bánh bao nhét vào trong miệng Thánh Khinh Hồng, Thánh Khinh Hồng không kịp phản kháng, đem bánh bao nho nhỏ nuốt xuống.