Bên kia, Thánh Khinh Hồng cũng không thật sự rời đi, mà đi tới một nơi.
Lam Mị và Thường Thanh Thiên đang trong động thảo luận Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng, đột nhiên bọn họ cảm giác một cái bóng nhảy vào, đợi lúc bọn họ quay đầu lại, bị hù dọa hét ầm lên.
”Ngươi, ngươi quái nhân này không nên tới.” Thường Thanh Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm Thánh Khinh Hồng đề phòng nói.
Thánh Khinh Hồng hai tay chắp sau lưng, khóe miệng thị huyết cười lạnh, ở Ác Ma đảo còn không có địa phương hắn không thể đi.
”Ta có tên, ta gọi Thánh Khinh Hồng.” Thánh Khinh Hồng đi lên trước lạnh lùng nói.
Lam Mị nhìn Thánh Khinh Hồng trong lòng đầy sợ hãi, đã từng, thập đại ác ma bọn họ liên thủ đều không phải là đối thủ của hắn, cho nên bọn họ đều rất sợ hắn.
”Ngươi, ngươi tới nơi này làm gì?” Nàng cẩn thận hỏi.
”Ta muốn biết Mộc Khuynh Cuồng đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của nàng vì sao không tốt như vậy, nàng ngã bệnh sao?” Ánh mắt Thánh Khinh Hồng sắc bén nhìn chằm chằm Lam Mị và Thường Thanh Thiên, hắn nhất định phải biết rõ nàng giấu hắn điều gì.
Lam Mị và Thường Thanh Thiên thở phào nhẹ nhỏm, bọn họ còn tưởng rằng hắn là tới giết cửa, biến thái này, bọn họ cũng không dám chọc.
”Nàng có thể xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngủ ngon mà thôi!” Lam Mị nhớ rõ ánh mắt Mộc Khuynh Cuồng liếc nàng, kia rõ ràng là không để nàng nói chuyện nàng trúng độc cho Thánh Khinh Hồng.
Thánh Khinh Hồng nghiêng đầu nhếch môi, nụ cười kia làm cho sau lưng Lam Mị và Thường Thanh Thiên một hồi sợ hãi.
”Ngươi coi ta là người ngốc sao?” Ngữ khí của hắn giống như băng hàn, làm cho Lam Mị run cầm cập.
”Ta không có kiên nhẫn, hoặc nói, hoặc chết!” Thánh Khinh Hồng lại đi về phía trước vài bước, toàn thân tản ra một cỗ áp bách làm người ớn lạnh, trên mặt đẹp đẽ tất cả đều là sát khí.
Lam Mị và Thường Thanh Thiên lui về phía sau, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
”Nàng trúng độc.” Do dự hồi lâu, Lam Mị thực sự không chịu nổi sát khí trên người Thánh Khinh Hồng, chỉ có thể nhỏ giọng nói.
Hai tròng mắt Thánh Khinh Hồng khẽ nheo lại, lãnh khốc nói, “Độc gì?”
Lam Mị và Thường Thanh Thiên đồng thời lắc đầu.
”Ân?” Thánh Khinh Hồng thấy bọn họ lắc đầu, bất mãn hừ một tiếng.
Lam Mị và Thường Thanh Thiên không còn cách nào khác, liền đem chuyện bọn họ biết toàn bộ nói cho Thánh Khinh Hồng, đồng thời hai người ở trong lòng cầu nguyện, Mộc Khuynh Cuồng ngàn vạn không nên trách bọn họ nha, bọn họ không nói, vậy thì phải chết.
Ở Ác Ma đảo bọn họ có thể ở trước mặt những người khác diễu võ dương oai, nhưng ở trước mặt Thánh Khinh Hồng, hắn muốn giết bọn họ thì lại rất đơn giản.
Sau khi Thánh Khinh Hồng nghe xong, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ lệ khí, trong mắt là hàn quang giết người, là ai ra tay ngoan độc với nàng như vậy, ngón tay của hắn bởi vì phẫn nộ mà đâm vào trong thịt, nhưng hắn không biết đau, chỉ cảm thấy đau lòng, cái tiểu nha đầu kia, nàng thừa nhận bao nhiêu thống khổ.
Nàng muốn cố gắng tu luyện bảo hộ cha mẹ, còn phải thừa nhận kỳ độc hành hạ.
Lam Mị và Thường Thanh Thiên nhìn Thánh Khinh Hồng thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, sợ sát khí trên người hắn tấn công bọn họ.
Thánh Khinh Hồng sẽ không làm khó bọn họ, đơn giản vì Mộc Khuynh Cuồng nói, bọn họ là bằng hữu của nàng, hắn như thế nào lại khó xử bằng hữu của nàng, trừ phi bọn họ chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, ranh giới cuối cùng của hắn chính là Mộc Khuynh Cuồng.
Đêm, Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh nằm ở trên giường, bất quá nàng ngủ không ngon, lông mày liên tục thật sâu nhíu lại.
Đột nhiên một đạo bóng dáng màu bạc lặng yên không một tiếng động đi tới bên giường của nàng, tay của hắn ôn nhu xoa lên mặt nàng, trong đôi mắt màu bạc tràn đầy thâm tình cùng đau lòng.