Đáy mắt Ngân Đồng thoáng hiện một tia kinh ngạc, nàng đây là đang bảo vệ hắn, chỉ là lời nói bá đạo đằng sau làm cho hắn rất buồn bực, nàng muốn khi dễ hắn sao.
”Mộc Khuynh Cuồng, ngươi, ngươi lại dám đánh ta, ta muốn để cho cha ta đem các ngươi đuổi ra Phổ Đà trấn.” Liễu Hương khóc đến hoa lê đẫm mưa, trên mặt đau rát, thủ đoạn tàn nhẫn, hoàn hảo người quái dị kia mới vừa buông nàng ra, nàng cảm giác mình thiếu chút nữa đã chết.
”Hừ, đánh ngươi là đúng, Mộc Khuynh Cuồng ta không phải là người dễ khi dễ.” Mộc Khuynh Cuồng khí phách nói xong xoay người liền đi, trưởng trấn thì thế nào? Chẳng lẽ có thể lấy quyền khi dễ người, trước kia là do nàng mềm yếu, còn bây giờ, nàng cũng không dễ bắt nạt như vậy.
Liễu Hương nghe Mộc Khuynh Cuồng nói, nhìn lại nàng một thân khinh cuồng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, cái phế vật này chết như thế nào sống lại liền trở nên lợi hại, linh hoạt, còn dám mạnh miệng, thật là tức chết nàng.
Trong lúc đó, nàng ta hướng về gian hàng bên cạnh đi đến, cầm lấy trứng gà liền hướng Mộc Khuynh Cuồng ném, “Các ngươi mau cầm đồ đập chết xấu nữ này đi.”
Những người khác thấy thế, rối rít cầm lấy trứng gà, rau cỏ rau dưa, toàn bộ ném tới Mộc Khuynh Cuồng.
”Coi chừng.” Ngân Đồng đột nhiên đi đến sau lưng Mộc Khuynh Cuồng, hắn cao hơn nàng một cái đầu, vừa vặn có thể ngăn trở tiểu thân thể, hắn không dám ôm nàng, sợ hàn khí trên người làm nàng lạnh.
Mộc Khuynh Cuồng cảm giác bốn phía toàn bộ đồ ném tới nện ở trên người Ngân Đồng, trong lòng là thật sâu kinh ngạc, hắn tại sao phải giúp nàng ngăn cản a!
Ngân Đồng cũng không biết vì cái gì, dù sao chính là không muốn làm cho người khác khi dễ nàng, trong cơ thể hắn thương thế vẫn chưa hoàn toàn tốt, cho nên không thể dùng lực lượng.
”Mọi người cùng nhau đập chết nàng.” Liễu Hương đầy lửa giận, có thể ném cái gì thì toàn bộ ném đi, đi theo bên người nàng ta, ngại nàng ta là nữ nhi trưởng trấn, cũng toàn bộ theo nàng ném đồ.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngân Đồng, đang lúc nàng muốn ra tay dùng đấu khí, một đạo thanh âm ngang ngược vang lên.
”Di, này Phổ Đà trấn náo nhiệt như vậy, đây là đang làm cái gì!”
Theo thanh âm như vậy vang lên, đám người Liễu Hương mới dừng lại, một đám người mặc y phục đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở trước mặt.
”Ngươi là ai, kêu la cái gì.” Liễu Hương xoay người trừng mắt nam tử lên tiếng tức giận nói, nhưng nàng nhìn thấy nam tử bên cạnh nam tử lên tiếng, trong mắt lộ ra hào quang si mê, thật là một nam tử anh tuấn.
Nam tử kia mặc một cẩm phục màu trắng, long mi đen dài che phủ đôi mắt sáng, ngũ quan cùng làn da như tượng đá cẩm thạch điêu khắc nhẵn nhụi, anh tuấn mà không lộ vẻ âm nhu, dương cương mà không lộ vẻ thô bỉ, tư thái hắn tùy ý hiển lộ rõ ràng ra một loại ưu nhã tự nhiên cao quý, mang theo khí chất quý tộc cao cao tại thượng, nhìn như thân thiết, lại để cho người cảm thấy khó có thể thân cận.
”Ngươi lại dám đối với chủ tử của ta quát lớn, ngươi có biết hắn là ai hay không, không có ánh mắt.” Mạc Vong trừng mắt nhìn Liễu Hương, thật sự là người ngu ngốc.
”Hừ, ta không cần biết ngươi là ai, quấy rầy ta đánh người chính là các các ngươi sai, mọi người tiếp tục đánh.” Liễu Hương lười phải cùng người khác lắm điều, nàng chỉ muốn hung hăng dạy dỗ Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng không có liếc bọn họ một cái, nàng đưa tay giúp Ngân Đồng sửa sang lại quần áo hỗn loạn, một khắc kia, trong lòng nàng tất cả đều là cảm động, đời trước, ngoại trừ Thiên Sát quan tâm nàng, sẽ không có những người khác để tâm đến nàng, nàng thiếu thốn nhất chính người khác che chở, cho nên cả đời này, có người thật lòng bảo hộ nàng, trong lòng nàng tràn ngập rung động.