Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn Thẩm Sa, lại nhìn về Thánh Khinh Hồng ở phía trước.
Thánh Khinh Hồng xoay người quay đầu lại, lãnh khốc nói, "Để cho nàng đi vào."
Thẩm Sa thấy Thánh Khinh Hồng nói như vậy, lông mày cau lại, nhìn nhìn Mộc Khuynh Cuồng vừa nhìn về phía Thánh Khinh Hồng, "Vương gia, nương nương không cho phép thị vệ phía ngoài tiến vào nơi này, vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, ta nói tiến vào liền tiến vào." Trên người Thánh Khinh Hồng tản ra một cỗ khí thế áp bách, giọng nói lại càng không để cho người cự tuyệt.
Mộc Khuynh Cuồng nghe hắn nói như vậy, cười đến lưu manh nhìn chằm chằm Thẩm Sa, "Vị cô nương này, ngươi yên tâm, ta là thiếp thân thị vệ của vương gia, sẽ không làm loạn." Nói xong, nàng còn cố ý nháy một ánh mắt quyến rũ.
Thẩm Sa bị Mộc Khuynh Cuồng đùa như vậy, trên mặt có một chút phiếm hồng, giận dữ nhanh chóng trừng mắt nhìn nàng liền đi vào bên trong.
Đi qua đại sảnh lại hướng về bên cạnh thiên điện đi đến, chỉ thấy hai người ngồi bên trong, một nữ tử trung niên tôn quý, còn có một cô nương toàn thân tràn đầy khí chất phi phàm, cô nương bên ngoài đoan trang, bộ dạng khoảng mười lăm tuổi, một thân khí chất phú quý, vừa nhìn liền nhất định biết là tiểu thư quý tộc, nàng đang cùng vị phu nhân kia ung dung bắt chuyện.
"Hồng nhi, ngươi đến rồi." Vị phu nhân ngẩng đầu nhìn Thánh Khinh Hồng tuấn tú, rồi vẫy tay về phía hắn, nàng chính là mẫu hậu Thánh Khinh Hồng, Tần Nghi Tuyết.
Thánh Khinh Hồng đi lên trước, hành lễ nói, "Nhi thần gặp qua mẫu hậu."
Tần Nghi Tuyết thấy áo choàng khoác trên người Thánh Khinh Hồng, đứng dậy đi về phía hắn, giúp hắn cởi áo choàng, lại ý bảo Thẩm Sa cầm lò sưởi tới, "Hồng nhi, thân thể của ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy."
Thánh Khinh Hồng nhìn nữ tử trước mặt, thản nhiên nói, "Mẫu hậu không cần lo lắng, thân thể của ta luôn như thế, bị bệnh nhiều, chỉ sợ là vĩnh viễn không tốt lên được, khụ khụ... Khụ..."
"Thẩm Sa, châm trà." Tần Nghi Tuyết thấy Thánh Khinh Hồng ho khan lợi hại, trên mặt tất cả đều là lo lắng, trong lòng tràn đầy đau lòng, sau đó vừa nhìn về phía nữ tử bên cạnh bàn, khí định thần nhàn cười nói, "Thi Ngữ, người này là nhi tử của ta, Thánh Khinh Hồng, Hồng nhi, nàng là Tam công chúa Phượng Lâm đế quốc, Phượng Thi Ngữ."
Phượng Thi Ngữ đứng dậy, nện bước liên tục hướng về Thánh Khinh Hồng và Tần Nghi Tuyết đi tới, cười khanh khách chào hỏi, "Gặp qua Ngũ vương gia, ta gọi Phượng Thi Ngữ, thật cao hứng có thể biết ngươi."
Thánh Khinh Hồng mặt không chút thay đổi liếc nhìn nàng một cái, rồi thu hồi ánh mắt nhìn lò sưởi trong tay.
Phượng Thi Ngữ không để ý, nàng đã sớm nghe nói qua Ngũ vương gia Tần Thiên đế quốc có danh xưng là Lãnh vương, đối với người nào cũng đều vô cùng lạnh nhạt, nàng vẫn muốn trông thấy hắn, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, quả thật như đồn đại, mặc dù hắn rất lãnh, nhưng khí chất trên người lại cực kỳ hấp dẫn người, đặc biệt là cặp đồng tử màu bạc đặc biệt kia, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến hai mắt như vậy, lãnh khốc như vậy, đẹp mê người như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng đứng ở bên cạnh ánh mắt nhàn nhạt nhìn ba người đứng chung một chỗ, trong lòng coi như sáng tỏ, mẫu hậu Thánh Khinh Hồng là muốn hắn nạp phi đi! Vương phủ của hắn giống như không có phi tử, biết hắn muốn nạp phi, trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu.
"Hồng nhi, ngươi thế nào lại không lên tiếng chào hỏi." Tần Nghi Tuyết thấy Thánh Khinh Hồng lạnh nhạt như vậy, trong lòng có chút lo lắng, Phượng Lâm đế quốc phái Tam công chúa đến hòa thân, hắn cần phải bắt lấy cơ hội này.
Thánh Khinh Hồng nhíu mày, lãnh ngạo nói, "Ta vừa mới liếc nhìn nàng một cái xem như chào hỏi."