Đột nhiên Thánh Khinh Hồng xé mặt nạ da người trên mặt nàng ra, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đỏ hồng, muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người, ngón tay thon dài của hắn từ từ xoa lên gương mặt nàng, thâm tình nói, “Mộc Khuynh Cuồng, ngươi có biết ta thích ngươi hay không.”
“Đây là ngươi đang thổ lộ sao?” Mộc Khuynh Cuồng nắm tay của hắn nói, trong đầu giống như có vật gì đó chợt nổ tung, toàn bộ đều là bọt khí màu hồng phấn.
“Nàng đoán thử xem?” Hắn ném vấn đề ngược lại cho nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mẫu hậu thúc giục hắn nạp phi, hắn nhất định phải thổ lộ với nàng, mặc kệ nàng có thể đáp ứng hắn hay không.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng bình tĩnh theo dõi hắn, chính là hắn! Đời này chính là hắn!
Nghĩ tới hắn, tâm tình của nàng trở nên sung sướng, đời này, trừ cha mẹ cũng chỉ có hắn đối với nàng tốt nhất, hơn nữa cha mẹ cũng thích hắn, cho dù hắn là người hoàng gia.
“Nàng có thích ta hay không?” Thánh Khinh Hồng thấy nàng không trả lời, có chút đợi không kịp.
“Ngươi đoán thử xem?” Mộc Khuynh Cuồng học giọng điệu của hắn ném vấn đề cho hắn.
Thánh Khinh Hồng hơi nhíu mày, ôm nàng vào trong ngực chặt hơn, hắn hiểu tính tình của nàng, nếu nàng không thích hắn, sẽ không để hắn hôn, phỏng đoán đã sớm tức giận với hắn, sau đó quyền đấm cước đá.
Trước khi xuống xe ngựa, Thánh Khinh Hồng giúp nàng mang lên mặt nạ da người, rồi sau đó cùng nàng một trước một sau xuống xe ngựa.
Thánh Khinh Hồng biết rõ nàng khẳng định đói bụng, liền ra lệnh người nhanh chóng chuẩn bị điểm tâm cho nàng, sau khi ăn uống no đủ, hai người trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, hai tay Mộc Khuynh Cuồng chống cằm ngồi ở trước bàn trang điểm, như vậy xem như nàng và Thánh Khinh Hồng vừa đính ước sao?
“Ơ, tâm người nào đó đang nở hoa a.” Lời nói trêu chọc ý tứ hàm xúc mười phần của Sửu Sửu vang lên, rồi một bóng dáng trắng xuất hiện ở trên bàn trang điểm.
“Ha ha, các ngươi thế nhưng lại hôn nhẹ.” Một bóng dáng xám xám gì đó cũng chạy ra, Phì Phì cũng gây nên một phen náo nhiệt.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn bọn chúng, giơ giơ cái cằm lên, ghét bỏ nói, “Không phải là hôn thôi sao, các ngươi ngạc nhiên cái gì.”
“Ai nha xấu hổ!” Sửu Sửu cùng Phì Phì đồng thời nói.
Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi trừng bọn họ, giảo hoạt nở nụ cười, “Ta cũng không tin về sau các ngươi đụng phải một đối tượng cái, sẽ không cùng nó hôn nhẹ.”
“......” Mặt Sửu Sửu và Phì Phì giống như nóng lên, tại sao nàng có thể trực tiếp nói ra như vậy, thật không rụt rè.
Mộc Khuynh Cuồng cười một hồi, rồi tiến vào cảnh giới tu luyện.
Như bây giờ rất tốt, ở vương phủ có ăn có uống, còn có thể chuyên tâm tu luyện, không có chuyện gì thì còn có thể nói một chút chuyện yêu đương.
Hoàng cung Lôi Lạc Đế Đô.
“Cô cô, Mộc Khuynh Cuồng đã ly khai Ác Ma đảo.” Mộc Thanh Lam nhàn nhạt bẩm báo, đối với chuyện ám sát không thành công, thế nhưng nàng lại tuyệt không phẫn nộ.
Mộc Thải Thanh đưa tay đè cái trán, trên mặt có chút ít phẫn nộ, nghiêm nghị mắng, “Một đám thùng cơm, thậm chí ngay cả một người cũng giết không được, ta biết rõ nàng ly khai, hơn nữa hiện tung tích không rõ, cha nương của nàng cũng bị người đón đi, rốt cuộc là ai đang giúp nàng.”
“Cô cô, ta điều tra, không phải là Tam vương gia.” Mộc Thanh Lam cẩn thận nói, nàng cũng rất nghi hoặc, theo thực tế, Mộc Khuynh Cuồng chỉ nhận biết duy nhất một đại nhân vật là Mạc Tiêm Lương, còn ai ở sau lưng giúp nàng.
Ngày đó người mời tới từ Đấu Khí Thánh Đường toàn bộ chết, Mộc Thanh Lam bị giật mình, nàng tuyệt đối không tin những ngững người kia do Mộc Khuynh Cuồng giết, cho nên sau lưng nàng nhất định có một cường giả đang giúp nàng.
Là ai? Vì sao Mộc Khuynh Cuồng luôn có thể gặp phải nhiều chuyện tốt như thế.
Mộc Thanh Lam cắn răng, ở trong lòng có chút hâm mộ, đồng thời cũng có chút lo lắng.