“Khuynh Cuồng, ngươi lưu lại, mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ luôn luôn bảo vệ ngươi.” Lam Mị nắm tay của nàng nói, thập đại ác ma các nàng cũng không phải dễ trêu, tại sao có thể để cho ngoại nhân xâm nhập Ác Ma đảo của bọn họ.
Mặc dù thập đại ác ma bọn họ cũng không phải cường giả vô cùng lợi hại, có tên Ác Ma đảo, kia đều là đảo chủ bọn họ lưu lại, nhưng kể từ vài thập niên trước đảo chủ nói muốn bế quan liền không còn xuất hiện nữa, cũng không biết hắn còn sống trên thế giới này hay không, cũng may những năm này, cũng không có người nào dám tới xúc phạm Ác Ma đảo.
“Hừ, những người kia thật sự là không để Ác Ma đảo chúng ta vào mắt, thực sự cho rằng Ác Ma đảo chúng ta dễ bắt nạt phải không?” Một nam nhân trung niên tức giận vỗ bàn.
“Đúng vậy, thật sự là không để chúng ta vào mắt.”
“Khuynh Cuồng, ngươi ở lại đây đi!” Thường Thanh Thiên khuyên nàng, bọn họ mặc dù cùng nàng không phải quá thân thiết, nhưng đều thưởng thức nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn bọn họ lắc đầu, “Không được, ta phải đi.”
Nàng lưu lại, nơi này nhất định sẽ có một hồi chém giết rất lớn, nàng đi, có thể làm trận giết chóc này không diễn ra, nàng sao có thể bởi vì chính mình mang tai nạn tới cho người khác, nàng không muốn nợ bọn họ.
“Khuynh Cuồng, không bằng như vậy đi! Ngươi ở Ác Ma đảo trốn đi, những người kia không phát hiện ngươi, dĩ nhiên sẽ rời đi, ta tin tưởng bọn họ vẫn sẽ cố kỵ danh tiếng đảo chủ chúng ta không dám phá hủy nơi này.” Lam Mị đột nhiên yêu kiều cười rộ lên, nếu để nàng đi, ở bên ngoài không có ai giúp nàng, nàng một người làm sao bây giờ.
Hắc Sát khiêu mi nói, “Lam Mị nói đúng, Ác Ma đảo chúng ta có rất nhiều chỗ ẩn thân.”
“Như vậy được không, Khuynh Cuồng, trước hết ngươi trốn rồi nói sau.”
“Có chỗ trốn sao?” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt, nếu như có chỗ trốn, nàng tránh một chút cũng tốt.
“Đương nhiên là có, dù sao đảo chủ chúng ta đã ly khai, không bằng ngươi đến chỗ của hắn, chỗ đó ẩn núp rất tốt, tuyệt đối an toàn.” Lam Mị cười nói.
Cứ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng đi theo mười người bọn Lam Mị đến chỗ ở đảo chủ Ác Ma đảo, đó là một thạch thất xây dưới lòng đất.
“Khuynh Cuồng, ngươi cứ đợi ở chỗ này không cần đi ra, bọn họ không tìm được ngươi, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt gia gia ngươi.” Lam Mị vỗ bả vai Mộc Khuynh Cuồng an ủi.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn thạch thất, nơi này quét dọn rất sạch sẽ, cái gì cần có đều có.
Mặc dù có chỗ trốn, Mộc Khuynh Cuồng vẫn không quên tu luyện, bất kể như thế nào hôm nay nàng nhất định phải đột phá Đấu Thánh.
Trong rừng rậm, nàng không ngừng hấp thu năng lượng tự nhiên trong thiên địa, theo năng lượng tiến vào trong cơ thể nàng, trải qua nàng thuần thục vận hành, toàn bộ tụ ở trong đan điền nàng, trong đan điền đấu khí càng ngày càng nhiều.
Mộc Khuynh Cuồng thấy chưa đủ, liền tiếp tục hấp thu năng lượng tự nhiên trong thiên địa, chỉ khi đấu khí càng ngày càng nhiều, mới có thể chọc thủng Đấu Thánh cảnh giới.
Trong quá trình tu luyện, mồ hôi từ trán của nàng từng một chút chảy xuống, đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng cảm giác một hồi co rút, ở ngực nàng một cỗ đau đớn lan tràn, nàng cắn răng, nhanh chóng vận động đấu khí trong đan điền, độc của nàng giống như rất nhanh muốn phát tác.
Chết tiệt, thật đúng là để cho nàng đoán trúng.
Theo nàng vận khí, đau đớn ở ngực càng ngày càng gia tăng, nhưng nàng như cũ cắn răng vận khí, chỉ thiếu chút xíu nữa, chỉ thiếu chút xíu nữa nàng có thể thăng cấp, nàng nhất định phải chống đỡ.
“Mộc Khuynh Cuồng, ngươi tên ngu ngốc này, mau mau lui ra ngoài.” Sửu Sửu phát hiện nàng biến đổi, vọt ra khỏi không gian ma thú tức giận quát, thật sự là muốn thăng cấp đến không muốn sống nữa.
Editor: Tương Ly
“Làm sao bây giờ? Độc của Khuynh Cuồng giống như lại phát tác.” Phì Phì vỗ cánh lo lắng.
Mộc Khuynh Cuồng nhắm chặt hai mắt không để ý tới bọn họ, tiếp tục vận khí, đích đến ngay trước mắt, nàng tuyệt đối sẽ không thất bại, nàng nhất định phải đến Đấu Thánh, nhất định!
Trên da mặt nàng rất nhanh chảy ra máu đen, Sửu Sửu muốn tiến lên ngăn cản lại không dám, nàng đang tu luyện, nếu lúc này bị người quấy rầy, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mộc Khuynh Cuồng cũng ngửi thấy được mùi máu tươi, máu đang từ từ chảy ra, làm cho toàn thân da thịt nàng đều sưng tấy, sau khi tại đan điền tất cả đấu khí toàn bộ tụ hợp hình thành một cỗ đấu khí thuần trắng, nàng mới rút khỏi cảnh giới, phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
“Khuynh Cuồng, ngươi không sao chứ!” Sửu Sửu và Phì Phì nhìn Mộc Khuynh Cuồng quỳ rạp trên mặt đất vô cùng lo lắng nôn nóng bất an, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều phải nhìn nàng thừa nhận hành hạ sao!
Mộc Khuynh Cuồng mở mắt ra nhìn bọn họ, khoát tay nói, “Các ngươi mau vào không gian ma thú, không nên nhìn ta, ta chống đỡ một chút là tốt rồi.”
“Không, chúng ta bảo vệ ngươi.” Sửu Sửu ô ô đứng lên, trên thế giới này chuyện khiến nó đau lòng nhất chính là, Mộc Khuynh Cuồng chịu thống khổ, nó chỉ có thể đứng nhìn, nếu như có thể, nó nguyện ý giúp nàng thừa nhận.
“Khuynh Cuồng Khuynh Cuồng, có phải ngươi rất đau hay không.” Phì Phì nhìn sắc mặt Mộc Khuynh Cuồng trắng bệch lỗ chân lông chảy máu đen cũng khóc lên.
Mộc Khuynh Cuồng suy yếu cười, có bọn họ cùng nàng, nàng không hề đau đớn nữa, nàng nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nàng và Thiên Sát ở thế kỷ 21, ngay sau đó là hình ảnh nàng và Ngân Đồng chung đụng, hắn ôm nàng từ trên tuyết sơn bay xuống, nàng nghĩ hình ảnh duy mỹ kia, nàng vĩnh viễn không thể quên được.
Đột nhiên, nàng cảm giác có người bế nàng lên, nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Thánh Khinh Hồng tuấn mỹ như vẽ.
“Ngươi...” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, ngực của hắn lạnh quá, nhưng nàng lại cảm thấy thật thoải mái, nàng nhịn không được dựa vào trong lòng hắn.
Thánh Khinh Hồng vốn định mắng nàng, nhưng thấy nàng dựa vào lòng hắn, tâm hắn đang lạnh lại mềm xuống, lập tức ôm nàng chặt hơn, không nghĩ tới độc nàng phát tác, thế nhưng có thể thích ứng thân thể lạnh như bang của hắn.
“Ngươi ngu ngốc!” Hắn cắn răng nghiến lợi lạnh lùng mắng, trong đồng tử lóe lệ khí, là ai hạ kỳ độc cho nàng ác như vậy, nếu để cho hắn biết, hắn nhất định khiến người kia sống không bằng chết.
Hai tay Mộc Khuynh Cuồng gắt gao níu lấy y phục của hắn, mặc dù thân thể hắn lạnh như băng làm cho nàng có chút chết lặng, nhưng nàng cũng chỉ biết đau.
“Ngươi không nên nhìn ta, bây giờ ta rất xấu.” Mộc Khuynh Cuồng gắt gao níu lấy y phục của hắn, thậm chí tóm đến thịt của hắn.
Mặt Thánh Khinh Hồng càng thêm đen, nàng không lo lắng cho mình có đau hay không, còn có tâm tư đi lo lắng xấu hay không xấu.
“Tất cả mọi người ghét bỏ ngươi xấu, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, đứa ngốc.” Thánh Khinh Hồng khống chế tức giận, đau lòng nói, rồi sau đó ôm lấy nàng hướng về Tuyết Sơn bên cạnh chạy đi, thân thể lạnh như bang của hắn có thể làm cho nàng thích ứng, vậy tức là có thể giúp nàng giảm bớt một chút đau đớn, Hàn Băng Đàm lạnh như vậy, nhất định cũng có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Sửu Sửu và Phì Phì thấy Thánh Khinh Hồng đến, hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đi vào không gian ma thú, bọn chúng đều tin tưởng hắn nhất định sẽ giúp Khuynh Cuồng, chỉ có Khuynh Cuồng ngu ngốc không nhận ra, ngay cả bọn họ đều nhìn ra Thánh Khinh Hồng thích nàng.
Thật không biết nàng cố ý giả bộ không hiểu, hay là thật sự không hiểu.
Thánh Khinh Hồng ôm Mộc Khuynh Cuồng rất nhanh đi Tuyết Sơn Hàn Băng Đàm, cảm giác được khí lạnh, Mộc Khuynh Cuồng mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Đặt ta vào trong Hàn Băng đàm.”