Tần Nghi Tuyết nở nụ cười, nhìn nàng thở dài nói, “Hồng nhi bởi vì nguyên nhân thân thể, từ nhỏ đã bị người khác ghét bỏ, cuối cùng tính tình liền thành như thế, với bất kỳ người nào hắn cũng đều lãnh khốc, ngươi không bằng tiếp xúc với hắn nhiều một chút.”
“Tốt, ta cũng thực sự muốn nhìn một chút, ta là người có thể làm cho hắn để lạnh lùng xuống.” Phượng Thi Ngữ một bộ nhao nhao muốn thử, Thánh Khinh Hồng đúng là làm cho người ta rất có tính khiêu chiến.
Tần Nghi Tuyết nghe Phượng Thi Ngữ nói như vậy, trong lòng lại càng cao hứng, ngay sau đó liền cùng nàng nói tất cả chuyện thời thơ ấu của Thánh Khinh Hồng.
“Thánh Khinh Hồng, thì ra mẫu hậu ngươi gọi ngươi tới để mai mối a.” Mộc Khuynh Cuồng vừa đi vào thiên điện liền rất tùy ý hỏi.
Thánh Khinh Hồng xoay người nhìn nàng, cười nhẹ nhàng nói, “Ngươi cảm thấy nàng ta như thế nào?”
Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy trái cây trên bàn gặm một cái, như có điều suy nghĩ nói, “Ừ, cũng không tệ lắm, tướng mạo xinh đẹp, vóc người rất tốt, lại dịu dàng động lòng người như vậy, là một vương phi có năng lực.”
“Thẩm Sa, mang điểm tâm đến.” Đột nhiên Thánh Khinh Hồng hướng ngoài cửa tức giận quát.
“Vâng, vương gia.” Thẩm Sa bị tiếng hô của Thánh Khinh Hồng hù dọa thân thể rụt rụt, rồi nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Thánh Khinh Hồng âm trầm nhìn Mộc Khuynh Cuồng chằm chằm, bên trong mắt bạc một mảnh u ám, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Mộc Khuynh Cuồng không nghĩ tới hắn sẽ phát giận, trừng mắt nhìn, đưa tay chọc chọc cánh tay của hắn, lưu manh cười nói, “Có mỹ nhân đến thân cận cùng ngươi, ngươi tức giận cái gì, vừa nãy còn lạnh lung với người ta như vậy, sẽ làm người ta thương tâm.”
Lúc nói lời này, nàng cảm giác trong lòng mình ê ẩm, ngày đầu tiên cùng hắn tiến cung, chính là đến thân cận hắn, đối phương lại xinh đẹp như vậy, lại có thân phận tôn quý như vậy.
Thánh Khinh Hồng quay mặt không nhìn, gương mặt tuấn tú thối giống như người khác thiếu hắn vài ngàn vạn kim tệ, nàng chẳng lẽ nhìn không ra, hắn không thích người kia sao, lại còn dám trêu chọc hắn.
“Vương gia...” Ở bên ngoài thanh âm Thẩm Sa dè dặt vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng đứng dậy cung kính đứng ở bên cạnh Thánh Khinh Hồng.
“Tiến vào.” Hắn lạnh lùng nói.
Thẩm Sa đẩy cửa ra, bưng một mâm điểm tâm tinh xảo cùng một bát súp đi đến, thấy Thánh Khinh Hồng không có phân phó khác, nàng nhanh chóng lui ra ngoài, tính tình Ngũ vương gia luôn âm tình bất định, mặc dù nàng đã sớm biết, nhưng lúc hắn tức giận, vẫn làm cho nàng rất sợ hãi.
“Tới đây ngồi xuống.” Thánh Khinh Hồng ngẩng đầu nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng đi tới ngồi xuống, tươi cười ngọt ngào chỉ chỉ điểm tâm tinh xảo, “Đây là cho ta ăn?”
“Cho người ngốc nào đó ăn.” Thánh Khinh Hồng cắn răng âm trầm nói, hắn bị mai mối, nàng không để ý sao, còn dám cười đến vui vẻ như vậy.
“......” Mộc Khuynh Cuồng không nói gì, đây là hắn mắng nàng là ngốc sao, hừ, về sau từ từ tính sổ hắn, nhìn bọn họ ăn cơm, nàng thật đói bụng.
Người nam nhân này chính là khó chiều như vậy, ương bướng như vậy.
Thánh Khinh Hồng nhìn bộ dáng nàng ăn thỏa mãn, gương mặt khẩn trương trở nên ấm áp.
“Này, có phải ngươi không thích nàng hay không, không thích liền trực tiếp nói không thích! Ngồi ở chỗ này tức giận cái gì.” Mộc Khuynh Cuồng vừa ăn vừa nói, đương nhiên nàng rất hy vọng hắn cự tuyệt công chúa kia.
Thánh Khinh Hồng nghe những lời này của nàng trong lòng rốt cục sung sướng, mày kiếm khẽ giơ lên.