Ánh sáng lờ mờ sáng tối chiếu cả căn phòng đang yên tĩnh.
Đây là một bộ phim kinh dị rất hot bởi một đạo diễn tài ba có tiếng tâm không nhỏ ở Trung Hoa, tuy anh chưa xem nhưng nghe đâu những bộ phim của ông đều đạt tới cảnh giới cao của nổi sợ của con người. Mỗi lần công chiếu một bộ phim thì chắc chắn như rằng bộ phim đó sẽ bị phản ánh rất cao về độ kinh dị cũng như sẽ có người gào thét vì quá sợ khi xem nó.
Những việc này Khúc Yên không hề biết đến, cô vẫn đang tập trung xem trailer của phim. Ánh sáng hắc vào gương mặt cô, hàng mi dài cong vuốt cứ chậm rãi chuyển động thật sự rất xinh đẹp, như con phượng hoàng sáng chói đang múa lượn trên bầu trời.
Khiến người khác không có cách nào ngừng chú tâm được.
Thật ra, đây giống như một rạp chiếu phim dành cho tình nhân, mỗi chỗ đều có hai ghế đôi với nhau. Khoảng cách của cô và Thẩm Tây Thừa phải nói là đủ gần để ngửi được mùi hương của nhau.
Đột nhiên cô ngồi thẳng lưng, sống lưng căng cứng đến lạ thường, nhìn chằm chằm vào màn hình đột nhiên có dự cảm chẳng lành, một linh cảm cực kì xấu.
‘‘Ch…Chú Thẩm…’’ Cô ấp úng lên tiếng.
Anh khẽ nhìn xuống:’‘Sao vậy?’’
Cô chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng thét của một số người, trong tiếng thét chính là cả sự sợ hãi và hoảng loạn.
Khi cô nhìn lại màn hình lớn, đã thấy hình ảnh một cô thiếu nữ tóc dài bị xe lửa cán nát nửa thân dưới, mắt mở trao tráo nhìn về phía cô. Dòng máu đỏ tươi chảy dài trên đường ray, một phần thấm lan hết phần đường đá phía dưới.
Tim cô giật thót một lần, mồ hôi trên trán cũng đã xuất hiện. Không còn biết cái gì mà nắm chặt lấy cổ áo Thẩm Tây Thừa.
Cô lên tiếng, giọng có chút run rẩy:’‘Chú muốn xem thể loại này sao?’’
Anh nhìn hình ảnh đầy ám ảnh trên màn hình lớn, đôi mắt có chút ý cười:’‘Đúng vậy. Cháu sợ à?’’
Cô chột dạ nhẹ lắc đầu. Sau đó bất đắc dĩ nhìn lên màn hình.
Khúc Yên lén quan sát anh hơn 15 phút, bất ngờnphát ra anh không hề có biểu cảm sợ hãi hay giật mình gì. Cô còn đã tính được lý do để rời khỏi đây rồi, chỉ cần anh có bất kì sợ hãi nào cô sẽ bảo anh rời đi ngay.
Nhưng mà trái lại anh không kì sợ hãi, nhưng cảm xúc của anh cũng quá mức lãnh đạm rồi. Không hề có cung bậc cảm xúc nào. Cứ lạnh lẽo mà nhìn vào màn hình chiếu.
Cuối cùng Khúc Yên bị thời gian làm cho bào mòn lí trí, không tình nguyện cũng không muốn phá hỏng thời gian thư giãn của anh. Khó khăn mà không dám lên tiếng.
Đến khi bộ phim đã thật sự kết thúc thì ánh đèn trên trần cũng chiếu sáng lên, nhưng mà cô lại bị ám ảnh đến mức tay chân không thể cử động, khi tất cả người coi đều lần lượt giữ trật tự ra khỏi phòng phim thì anh mới nhìn xuống kho tượng ngồi cạnh mình, lúc này anh thấy cô thật sự không ổn, kéo cô dậy thì tay chân cô đều mềm nhũn cả ra.
Cô dùng tay dụi mắt nhìn:’‘Sau này cháu sẽ không đi với chú nữa đâu!’’
Thẩm Tây Thừa:’’…’’
Anh cúi người nhìn, mím môi muốn kéo tay cô ra thì cô lại ngọ nguậy không cho anh đụng vào. Đôi mắt hơi phiếm hồng lên trong như hoa hồng mới nở rộ trước nắng mai, vừa ấm ức vừa xinh đẹp.
Lần này Thẩm Tây Thừa mới thấy được thật sự Khúc Yên đã giận, anh ngồi lại vị trí cũ. Nói:’‘Có muốn về không?’’
Khúc Yên:’’…’’
‘‘Không về đúng không?’’
Khúc Yên:’’…’’
Cô thầm nghĩ. Nào nào, mau đến và dỗ dành cháu đi, như thế cháu mới chịu về cùng chú.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, anh đứng dậy cầm ly nước và bắp rang ra khỏi cửa ra vào dưới sự kinh ngạc của cô. Còn không quên tắt đèn để cô ngồi bên trong một mình.