Phía trên đài khán MC với thái độ vô cùng háo hức:“Tiếp theo sẽ là một thần đồng về toán học. Theo tôi thấy…thí sinh này chỉ sai đúng 1 câu và hoàn toàn đúng những câu khó. Thí sinh ấy năm nay chỉ vừa mới khối 10 mà đã thật sự giỏi tới mức giải được đề khối trên rồi. Nhưng sẽ thật kịch tính hơn nữa nếu người này đúng toàn bộ và tranh giải nhất năm nay. Xin chúc mừng…”
Nói tới đây MC cố tình ngừng lại, càng làm tăng thêm sự hồi hợp cùng mong chờ.
“Xin chúc mừng thí sinh đến từ trường chuyên Trung học Khoa Học và Công Nghệ Thomas Jefferson. JASMINE!”
Cô gái Sandra đang ngồi ăn bắp gang phô mai nghe tên này đột nhiên ngưng lại, cứng ngắc mà mở to mắt quay qua nhìn cô.
Lúc này Khúc Yên từ trên hàng ghế của mình không nói gì chậm rãi đứng dậy, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng reo hò ầm ĩ càng lúc càng nhiệt tình hơn. Cô loáng thoáng còn nhìn thấy vài bạn học chung với mình, cả giảng viên đã dạy cô suốt mấy tháng nay cũng có mặt tại đây. Họ còn kích động hơn cả Khúc Yên hiện giờ.
Còn những người khác đều không ngờ 1 người có thành tích khủng thế lại là kẻ có nhan sắc xinh đẹp thế này. Phải biết gặp 1 nữ học sinh giỏi Toán đã không phải chuyện dễ, đã vậy đây còn là 1 người vừa có sắc vừa học cực gì giỏi luôn nằm danh sách đầu bảng của khối.
Cô bước lên bục, trong 1 giây hàng loạt ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, chiếc áo sơ mi cùng quần tây ôm lấy thân hình đồng hồ cát mê người, gương mặt toát ra sự xinh đẹp hệt như nữ thần. Dưới ánh sáng của ánh đèn, Khúc Yên lại càng xinh đẹp đến chói lóa, đôi đồng tử trong suốt mang đến cho mọi người ánh nhìn sạch sẽ cùng đơn thuần, trên môi luôn nở nụ cười xinh đẹp.
Cô cũng giống như chàng trai khi nảy, bảng thành tích cũng đã công bố. Bó hoa, hương chương vàng, bằng khen được đính mạ bạc đều từ từ trao đến tay cô.
Cô loáng thoáng nghe được:“Tôi là hiệu trưởng ngôi trường này, sẽ rất hoan nghiên nếu em đến đây học và trau dồi bản thân.”
Khúc Yên ngơ ra nhìn ông, sau đó lại bật cười.
Khi Khúc Yên đi lên bật thang thì có một đàn chị đang phấn kích với vẻ hâm mộ giơ tay ra muốn bắt tay cùng cô, Khúc Yên cũng không vì thế mà sinh kiêu. Hơi cúi người, dùng cả hai tay để bắt lấy tay đối phương mà cười thật lòng.
Chị ta nói:“Chúc mừng em.”
Khúc Yên cảm động, dù không quen biết nhưng cô cũng nhận thấy đối phương thật lòng chúc mừng cô, 1 tay xoa lấy trái tim đang ấm áp của mình, cười lại nói:“Em cảm ơn ạ.”
Tiếp đó là những cánh tay phía trên cũng bất ngờ giơ ra. Cô đều không phụ lòng mà bắt lại hết toàn bộ.
Có người còn tinh nghịch muốn cụng tay cô, Khúc Yên chỉ biết cười bất lực mà cụng lại.
Về đến chỗ ngồi, Sandra mới hoàn hồn:“Người đó thật sự là em?!”
Cô gật đầu.
Sandra oán trách cô, bày ra gương mặt khổ sở:“Tại sao em không nói ngay từ đầu?”.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Nhìn bộ dáng cô yên tĩnh mà ngoan ngoãn ngồi yên thật sự không ai nghĩ sâu đến thế:“Thế mới bất ngờ chứ ạ?”
“Thật sự…rất…bất ngờ…” Sandra lắp bắp công nhận.
Ở 1 nơi khác, Thẩm Tây Thừa vừa mở cửa họp vừa dán mắt vào màn hình xem hình ảnh của Khúc Yên trên đó. Trên môi anh khẽ nở nụ cười nhạt màu, rất khó phát hiện nhưng trong ánh mắt anh lại là tia tự hào hiếm có.
Lục Thành vừa thuyết trình vừa nhìn anh, không biết là anh đầu óc đang bay đến phương nào mà hoàn toàn không nghe Lục Thành nói, anh ta vô tình thấy nụ cười trên môi Thẩm Tây Thừa có chút không thể tin được.
Lời nói đang hoàn hảo bỗng bị đứt ngang. Anh ấy đổ mồ hôi mà cố chấn chỉnh lại tâm lí của mình mà tiếp tục công việc.
Còn anh, đến khi màn hình lướt qua Khúc Yên mà công bố giải nhất anh mới bắt đầu tập trung lại trong cuộc họp. Chuyên chú nhìn lên màn hình nghe Lục Thành đang tổng kết tháng qua.