Cô rùng mình một cái. Nghe tiếng rầm rất lớn từ trên lầu.
Bước chân cô như bị ai đó xích lại chôn tại chỗ, cha cô chạy nhanh nhất cũng khoảng hơn 30 phút mới có thể tới, cái mức độ tàn phá này mà đợi thêm 30 phút nữa chắc chắn không còn là một cái nhà nữa. Cô hít thở đều rồi nhanh chân bước lên lầu.
Cô thật sự rất sợ, nhưng cô cũng lo cho anh.
Phòng ngủ vẫn còn đóng cửa, cô hé cửa mở một lỗ rất nhỏ, cận thận nhìn vào bên trong.
Không có sự đổ nát, vẫn là sự gọn gàng và sạch sẽ, chứng tỏ anh chưa vào trong căn phòng này.
Cô hướng mắt đến căn phòng cuối góc hành lang, từ từ đi tới đó.
Bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa có chút run rẩy, nắm rất lâu vẫn không có cảm đan bước vào, cô còn cảm nhận được trái tim mình đang đập vô cùng mạnh, từng nhịp từng nhịp cô đều nghe được rõ ràng. Cánh cửa từ từ được mở ra.
Cô chưa mở hết cánh cửa đã thấy những chồng sách trên kệ tủ đều bị rơi xuống dưới sàn nhà, sau đó là kệ tủ cũng không biết là dùng bao nhiêu lực cũng đã bị anh làm cho đẩy ngã đè lên sách.
Khúc Yên toát cả mồ hôi lạnh, mở cánh cửa ra lớn hơn khi nảy một chút.
''Cút ra ngoài.'' Anh cất chất giọng tức giận cùng cuồng nộ vang lên từ bên trong.
Cô bị anh doạ không nhẹ, đây là lần đầu tiên anh hung dữ với cô thế. Cô cũng tức giận với anh, tại sao anh lại nổi đóa lên với cô, cô không có chọc giận anh.
Chiếc bàn làm việc to lớn kia cũng bị anh làm cho ngã xuống đất, đồ đạc trên bàn đều bị rơi ra đầy sàn, toàn bộ đều giống như là đồ vô dụng mà anh đã vứt bỏ.
Sàn nhà còn có cả một kệ khác, bên dưới là nhiều chất lỏng thấm ướt chiếc thẳm to, mảnh vỡ từ thuỷ tinh vươn vãi khắp nơi. Hầu như toàn bộ mọi thứ trong phòng đều không còn nguyên vẹn. Chiếc giường ở bên kia cách một kệ đựng sách cũng bị anh tát động mà làm cho lệch đi một đường rất rõ.
Cô run hết người, chậm rãi tìm bóng dáng của anh.
Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện bóng đen, nhanh như chớp có một cánh tay kéo mạnh cô một cái vào trong phòng rồi cánh cửa bị khoá lại. Nhanh đến độ cô không kịp hô hoán.
Lưng cô bị đập vào bề mặt tường gần cánh cửa, Thẩm Tây Thừa lúc này vô cùng đáng sợ. Viền mắt đỏ ngầu như máu, trên trán cũng xuất hiện cả gân xanh nhìn là biết anh có bao nhiêu sự kiềm nén trong lòng.
Đôi mắt anh lại một lần nữa làm cô quên cả hít thở, cô sợ đến mức quên cả thở. Bị anh dồn lên tường mà nhìn chằm chằm anh.
Cô định thần lại, anh đã kiềm hãm cô trông lồng ngực. Muốn nói gì đó dễ nghe vào tai anh.
''Chú..chú đừng..tức giận..chá..u..'' Giọng cô càng lúc càng run đến nói không nên lời.
Một tay anh chống vào tường, tay còn lại cuộn tròn hướng nắm đấm về phía cô.
Khúc Yên tự biết mình xong đời rồi, một quyền này nếu rơi lên mặt chắc chắn sẽ rất đau, cô liền nhào vào trong lồng ngực anh để né tránh cái nắm đấm đó. Gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng anh, đôi mắt nhắm nghiền lại:''Đừng sợ, cháu không để chú một mình đâu.''
Một lúc sau cô không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào, người cô dán chặt vào lồng ngực anh một lúc lâu, cảm thấy đã đủ an toàn mới từ từ buông ra.
Đột nhiên từ sau gáy cô có ai đó dùng tay kìm chặt lại ép cô ngẩn đầu lên, bóng đen ập tới. Môi cô tiếp xúc với thứ gì đó mềm mại.
Cô chớp mắt vài cái, thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của anh đang gần trong gang tất, đến cả hơi thở nóng bỏng của anh, cô cũng cảm nhận được thì Khúc Yên mới biết Thẩm Tây Thừa vừa làm gì với cô.
Anh đang..hôn cô.
Cô biết tình huống bây giờ là không đúng, cô vô cùng sợ hãi dùng lực đẩy anh ra. Định nói gì thì lại bị một cái lưỡi mềm mại theo kẻ răng cô mà đưa vào trong, dùng lực mình mút lấy lưỡi cô, điên cuồng quấn quýt không không khe hở.
Toàn thân Khúc Yên như có dòng điện chạy qua, chân đều mềm nhũn ra cả, đầu cô vô cùng choáng váng muốn thoát khỏi anh.
''Ưm..buông!'' Cô càng giẫy giụa càng không thể thoát ra.
Giống như bị con cua kẹp chúng, mình càng tìm cách thoát thân, lại bị kẹp sâu hơn.
Cánh tay khác anh ôm lấy eo cô, anh đè một lực mạnh khiến cô dán lưng vào bức tường lạnh phía sau.
Cánh tay hữu lực của anh giữ chặt đầu cô ép cô phải ngẩn đầu mà đón nhận sự điên cuồng của Thẩm Tây Thừa. Khúc Yên không có cách làm thoát thân, yếu ớt với thể chất mạnh mẽ của Thẩm Tây Thừa, cánh tay anh ôm cô cứng như sắt thép, không tải nào gỡ ra được, đôi mắt bắt đầu cay dần, nước mắt của sự uỷ khuất lại vô lực cũng bắt đầu rơi xuống.