Khúc Yên vui vẻ nhận lấy phần bánh ngọt, nhẹ nói cảm ơn.
‘‘Khúc Yên, em trở lại đây trong bao lâu?’’
Khúc Yên nhìn Arja, mơ hồ trả lời:’‘Em cũng không biết. Lâu nhất là một tuần ạ.’’
Đột nhiên cô cảm thấy sau gáy mình nổi lên cơn ớn lạnh, cô xoa gáy quay đầu lại nhìn. Bắt gặp ánh mắt âm u của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nheo mắt lại:’‘Một tuần?’’
Bạc Kiêu trong một giây đã nhận ra ngay Thẩm Tây Thừa thật sự sắp tức giận, nắm lấy tay kéo Arja rời khỏi vị trí hiện tại. Có trời mới biết, khi anh tức giận thì ai có thể ngăn cản được.
Khúc Yên khó hiểu, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu:’‘Ừ…một tuần…’’
Đột nhiên cô cảm thấy xung quanh mình không khí như bị rút ngắn, không hiểu trăng sao gì mà cắt một miếng bánh ngọt.
Thấy anh vẫn cứ nhìn mình chằm chằm sau đó lại nhìn đến chiếc bánh nhỏ trong tay cô, cô đưa nĩa đã có bánh ngọt tới trước môi anh.
‘‘Nào. Anh “A” một cái đi.’’
Không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt trầm tĩnh cùng nội tâm khó xâm nhập càng trở nên khó đoán, nhưng cuối cùng anh rũ mi nhìn chiếc nĩa trước môi mình, giây tiếp theo cúi đầu ăn lấy phần bánh nhỏ trong tay cô.
Sau khi cô trở lại bàn tiệc đã là vài phút sau, đồ ăn tráng miệng đã được đem xuống, trong lúc đợi đồ ăn bưng lên. Chính là màn ném hoa của cô dâu.
Khúc Yên không mấy hứng thú với trò này, lấy di động ra nghịch.
Arja nhìn về phía Khúc Yên, suy nghĩ gì đó mà ném bó hoa cưới lên chuẩn xác rơi ngay vào lòng Khúc Yên.
Cô cảm nhận có cái gì đó vừa rơi vào lòng mình, cúi đầu nhìn rồi cầm bó hoa cưới lên. Không hiểu chuyện gì nhìn Arja trên sân khấu.
Thấy Khúc Yên đã cầm lấy bó hoa, Arja cười tươi nhìn Khúc Yên.
Ôn Thành Uy cũng ngơ ngẩn nhìn con gái mình, không thể tin nổi vào sự thật.
Khúc Yên cũng biết quy tắc này, nếu bắt được hoa cưới…trong vòng sáu tháng trở lại sẽ kết hôn. Trong vô thức cô quay đầu nhìn lại Thẩm Tây Thừa.
Nhưng không hiểu là anh đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ thấy Thẩm Tây Thừa đang cúi đầu, trên môi kéo lên tạo thành độ cong vừa phải.
Đồ ăn ở nhà hàng Trung Hoa rất ngon, đã rất lâu rồi cô mới có thể ăn lại những món có hương vị đậm đà mà lại hợp khẩu vị cô đến thế. Vừa đặt ly rượu xuống thì có một bàn tay to lớn rắn chắc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy đi ra khỏi buổi tiệc. Khúc Yên chỉ vừa kịp nhận ra người kéo cô là Thẩm Tây Thừa, anh không nói gì nắm tay cô rời đi trước hàng trăm ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh.
Vừa ra khỏi cửa, bên ngoài còn vài người khác. Họ ngừng nói chuyện mà nhìn về phía cửa, chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông đang nắm lấy cổ tay của người phụ nữ rời đi.
Khúc Yên cảm nhận như có ai đó đang nhìn mình, quay lại thì mới biết là họ đang cầm máy ảnh chụp lại hình giữa cô và anh.
Dưới ánh nhìn của đám nhà báo, một giây anh cũng chưa từng buông tay cô ra. Đưa cô đến gara, chiếc ghost rất nhanh đã lao ra đường lộ lớn.
Khúc Yên đột nhiên hỏi:’‘Này, anh không định ở lại sao?’’
Anh nhàn nhạt đáp:’‘Cũng không phải đám cưới của anh.’’
Khúc Yên khó hiểu gãi đầu, hơi nhíu mày khó tin nổi nhìn anh:’‘Anh có thật là anh em tốt của chú Bạc Kiêu không vậy?’’
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng chợt dâng lên một sự khó chịu.
Rõ ràng anh và Khúc Yên yêu đương trước họ, thời gian yêu cũng lâu hơn họ. Thế mà giờ cả hai người đó đã thành vợ chồng với nhau, sau này sẽ hạnh phúc ở chung một nhà, thế mà anh và cô vẫn chưa có tiến triển gì.
Bàn tay anh đánh lái vô lăng dừng lại ở ven đường. Khúc Yên không hiểu gì nhìn đường lớn rồi lại khó hiểu nhìn anh.
Chưa đợi cô lên tiếng, Thẩm Tây Thừa đã tháo dây đai an toàn ra, thân người cao lớn đột nhiên hướng tới chỗ cô.
Khúc Yên:’‘Thẩm Tây Thừa, anh…’’
Còn không đợi cô nói hết câu, một tay anh chống lên lưng ghế, tay còn lại đỡ lấy gáy cổ Khúc Yên, chính xác mà hôn xuống môi cô. Phụ ghế của chiếc ghost thật sự rộng đối với dáng người của Khúc Yên. Cứ thế bị anh dùng dáng người cao lớn áp đảo hoàn toàn.
Cô cảm thấy bây giờ tính cách Thẩm Tây Thừa càng ngày càng khó hầu hạ, gương mặt cứ luôn bất biến mà nhìn cô. Trong đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô vừa giận lại vừa không mắng. Thật sự là cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại làm như vậy.
…
Bây giờ là đầu tháng hè, thời tiết về đêm đặc biệt se lạnh đến nổi hết da gà. Khúc Yên muốn hóng gió, cả hai cùng xuống xe rồi đi dạo một lúc, sau đó ngồi ở băng ghế đá ngoài công viên, trên người cô khoác áo vest đen của Thẩm Tây Thừa. Cô nhớ tới khi nãy cô có để ý anh ăn không quá nhiều, ngước lên nhìn anh hỏi:’‘Tây Thừa, anh ăn no chưa?’’
Anh nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm có ý cười nhàn nhạt:’‘Nếu anh không no em tính bù anh cái gì? Bù em cho anh ăn sao?’’