Thẩm Tây Thừa cúi xuống nhìn, nhẹ tay đặt đồ ăn lên tủ đầu giường. Dạo gần đây anh thường lẻn vào phòng cô từ ban công. Khúc Yên khi ấy có hỏi tại sao anh có thể leo lên được trong khi đây là lầu 3, thì anh chỉ cười không trả lời.
Ánh sáng màu vàng nhạt từ cửa sổ rọi vào lờ mờ phản phất lên gương mặt Khúc Yên, cô vẫn yên tĩnh nằm đó ngủ ngon giấc.
Cảm giác phần giường bị lún sâu xuống Khúc Yên nheo mắt thức dậy, cô thấy một dáng người đang ngồi quay lưng về hướng cô. Tấm lưng này làm sao cô quên cho được.
Cô khẽ gọi:''Sao chú lại tới đây?''
Thẩm Tây Thừa nheo mắt, quay lại nhìn:''Gặp em.''
Khúc Yên nghi ngờ nhìn anh, sau đó quay mặt đi.
Anh hỏi:''Tại sao không trả lời tin nhắn?''
Anh nhìn vết rách trên môi cô có chút kinh ngạc, không nghĩ mình lại cắn mạnh tạo thành một vết thương dễ thấy thế này.
Cô nhún vai nói:''Trước đó chú cũng có trả lời em đâu. Em như hoà đi. Nhưng chú là đồ đáng ghét! Em sẽ không tha thứ cho chú!!''
Anh cau mày:''Tôi phát hiện tính cách Ôn Thành Uy dù lớn lên hơi nóng nảy nhưng lại dễ chiều, sao cậu ta lại có một cô con gái khó chiều đến thế chứ?''
Khúc Yên liếc nhìn anh một cái:''Không phải vẫn luôn có những người mắt mù như chú sao?''
Cầm anh ly trà sữa đến trước mặt cô:''Ừ, uống đi cho có sức chửi tôi.''
Nhìn ly trà sữa trên tay anh đang đặt kế môi mình vị giác thèm thuồng ngay lập tức ấp đến, không kiềm được mà nhận lấy rồi uống một ngụm.
Thẩm Tây Thừa cong môi hài lòng, lại cầm một hộp sủi sảo và ly mì trường thọ lên, kéo Khúc Yên đang uống ly trà sữa trên giường đi tới bàn nhỏ ngồi xuống.
Cô nhìn anh mở hộp sủi sảo ra, tính dùng tay bóc thì bị anh dùng đũa đánh, giọng răng đe:''Dùng đũa!''
Khúc Yên bĩu môi, vẫn là giọng nói châm chọc:''Mặc kệ em!''
Khúc Yên nói vậy nhưng vẫn cầm lấy đũa anh vừa tách, gắp một miếng sủi sảo bỏ vào miệng.
''Ngon không?'' Anh nghiên đầu thận trọng nhìn cô.
Khúc Yên gật đầu, vui vẻ giơ ngón tay cái với anh. Vì miệng nhét đầy sủi sảo nên lời nói không được rõ ràng:''Rất ngon..''
Anh vén tóc cô ra sau tai, cầm trà sữa đến bên môi cô:''Tối có ăn gì không?''
Khúc Yên ngừng lại một chút rồi lắc đầu, anh nhíu mày khiển trách cô:''Vì sao không ăn tối?''
Khúc Yên nuốt xuống sủi sảo trong miệng, mềm giọng nói:''Em không thích ăn đấy.''. ngôn tình tổng tài
Thẩm Tây Thừa nhẹ giọng mắng cô:''Cứ như trẻ con.''
Cô nhìn anh, lơ đãng nói:''Vẫn tốt hơn ai kia. Biết em giận thà mua đồ ăn chứ không chịu nhận sai. Ghen cũng không chịu thừa nhận. Cả ngày chỉ biết nghiêm mặt rồi lầm lầm lì lì, chẳng biết là cho ai xem nữa.'' Câu cuối giọng cô dần nhỏ trở lại.
Cô nhỏ giọng tự lầm bầm:''Lúc giận thì liền không trả lời tin nhắn, gọi cũng chẳng thèm nghe, còn hay phớt lờ người khác.'' Cô đánh lên đùi anh, càng đánh càng hung hăng:''Chú là cái tên đáng chết.''
Anh nắm tay cô lên, Khúc Yên còn nghĩ anh không cho cô đánh. Nào ngờ anh đưa tay cô lên nắm lỗ tai mình:''Nhéo ở đây đi, nhéo xong đừng tức giận nữa.''
Gương mặt anh đầy vẻ cam chịu, giống như xem cô biến thành kẻ bắt nạt người yếu đuối vậy. Cuối cùng cô không nỡ nhéo anh, dùng tay chà xát lên vành tai lành lạnh của anh rồi buông ra.
Cô cúi đầu dùng muỗng mút lấy thạch trong ly nước đưa vào miệng.
''Tiểu Yên.''
Khúc Yên ngẩn đầu lên, anh một tay đỡ gáy, một tay đặt ly trà sữa của cô lên bàn. Đầu cúi xuống chạm vào môi cô, tách răng cô dùng lưỡi lấy miếng thạch cho vào miệng mình rồi từ từ buông cô ra.
Miếng thạch ở trong miệng cô vẫn còn bị cướp lấy, cô dịch người ngồi xa anh:''Lưu manh!''
''Ăn no chưa?'' Anh lên tiếng.
Cô gật đầu:''No rồi!'' Cô còn tưởng là anh định trở về.
''Vậy thì đến lượt tôi ăn.'' Nói xong anh đè cô xuống sofa, một lần nữa cúi xuống hôn cô.
Môi lưỡi quấn quýt, anh thật sự rất nhớ hương vị của Khúc Yên. Cô đẩy vai anh ra thì anh lại càng hôn sâu cô hơn, tiếng nước bọt trao đổi càng trở nên ướt át và gợi cảm, cô cũng bắt đầu bị cuốn vào, nghiên đầu đáp trả lại anh. Anh nhận được sự đáp trả của cô càng hôn càng cuồng nhiệt, càng hôn càng không biết điểm dừng.
Sau đó anh trượt xuống cổ cô bắt đầu gặm nhấm thưởng thức cần cổ thơm tho trắng ngần ấy. Hàng mi dài cọ sát có chút ngứa, lực hôn cũng không nhẹ. Cô bấu lấy áo của anh đến mức nhăn nhúm.
Khúc Yên rên lên một tiếng, dòng điện trên người chạy từ chân lên da đầu. Cô đẩy vai anh vài cái nhưng Thẩm Tây Thừa hệt như một tảng núi lớn không cách nào lây chuyển được.
Cô vẫn đẩy anh ra:''Buông! Tây Thừa, em đau!''
Anh bật cười, chống tay nhìn xuống cô:''Anh cũng không ăn thịt em, em sợ cái gì?''