Món ăn đều được mang lên, nhưng Khúc Yên chỉ nhắm Đậu sốt Tứ Xuyên và sủi cảo mà ăn, đậu sốt Tứ Xuyên cách làm thành món ăn nhìn cũng rất đẹp, có thịt băm nhỏ và đậu hủ non cắt ra thành hình vuông nhỏ nổi lềnh bềnh trên nước sốt đỏ ấy, thật ra chính là sa tế.
Khúc Yên bỏ miếng đầu tiên vào trong miệng, vị cay tràn lan trong khoang miệng cô. Khúc Yên không giỏi ăn cay cứ thế vừa hít hà vừa uống nước.
"Sao mãi chỉ ăn một món thế? Còn rất nhiều." Cha cô gắp miệng thịt sườn sào bỏ vào bát cô.
"Không không, con đang ăn kiêng." Cô lắc đầu từ chối.
"Xem con gầy thành dáng vẻ gì rồi còn kiêng cái gì! Nào, ăn phải no căng bụng, tôi mới cho cô về." Cha cô bày ra dáng vẻ tức giận, vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô. Sợ cô vẫn còn ngại mà không muốn gắp, thân làm cha phải bồi bổ đủ chất cho con gái mình. Vì thế ông chỉ toàn gắp mấy món cô né nhất, món dầu và thịt.
Khúc Yên gương mặt tái nhợt, nét mặt đã đơ đến mức muốn đông cứng lại vẫn không ảnh hưởng đến Ôn Thành Uy, ông vẫn không ngừng gắp, đến khi cái bát nhỏ của cô đầy đến mặt bát, ông mới dừng lại hành động gắp đồ ăn cho cô.
Khúc Yên khóc trong lòng, chiều cao của cô..sắp trụ không nổi nữa rồi.
"Đúng rồi Tây Thừa, tại sao tớ giới thiệu cho cậu đối tượng tốt cậu không đến xem?" Bạc Kiêu chợt nhớ ra, nuốt đồ ăn trong cuống họng rồi hỏi.
Thẩm Tây Thừa lạnh lùng, đáp lại:"Bận."
Khúc Yên lấy tay che miệng, thì thầm với Bạc Kiêu:"Chú ấy cũng có người thích sao?"
Bạc Kiêu dùng đầu đũa gõ đầu cô:"Người ta là doanh nhân, không như cháu."
Khúc Yên chề môi nhún vai, sau đó lại bặm trợn hung dữ với Bạc Kiêu
"Nè nha, được nhiều người thích chả có gì khoe khoang. Hồi đó cháu còn bị tỏ tình công khai trước toàn trường, cả sinh hoạt hằng ngày của cháu còn bị tên thối tha đó kể ra tường tận. Sau đó, à..không có sao đó." Khúc Yên nói xong, lại cảm thấy như lỡ miệng mà ngậm chặt miệng lại.
"Cái gì? Còn có thể loại con trai thế sao? Là bạn học của con à?" Cha cô tức giận lên tiếng.
Khúc Yên lắc đầu, thừa nhận không quen.
Khúc Yên không ngờ cha cô lại nghe được trong khi cô nói khá nhỏ tiếng, việc này đến cả mẹ Khúc cô cũng chưa dám nói. Thể nào với tính cách bà ấy, lại một phen giáo dục rồi tăng cường người đến bảo vệ cô cho xem. Chỉ mới nghĩ tới đó cô đã ngao ngán trong lòng rồi.
Cô gật đầu, cười hì hì:"Sau đó bị Giám Thị gọi lên, anh ta bị bắt lao động một tháng vì tội xâm phạm quyền riêng tư người khác."
"Mà cháu cũng nên cẩn thận tý, nếu tuổi đó chú có bạn gái sẽ cho tên đó một bài học." Bạc Kiêu chín chắn nói, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh hiếm thấy.
Khúc Yên thục khuỷu tay vào người Bạc Kiêu, cười châm chọc:"Nhưng cuối cùng chú cũng có đâu." Sau đó là một trận cười thỏa mãn của Khúc Yên.
Cha cô kéo đề tài, dồn dập hỏi: "À đúng rồi Tiểu Yên, con có bạn trai chưa?"
Tiếng cười của Khúc Yên bất ngờ vụt tắt, sau đó cô lại khó xử nhìn cha, ánh mắt trong suốt sau đó lại trở về dáng vẻ như thường ngày.
"Aida, yêu đương cái gì! Học hành vẫn không phải đã đủ mệt rồi sao, con có thời gian đi chơi mà mừng lắm rồi nào muốn tìm rắc rối với tình yêu." Khúc Yên cúi đầu ăn cơm.
Khúc Yên luôn miệng cười nhưng trong lời nói cô chính là mũi dao sắc lẹm đau vào trái tim ông, cô càng nói với dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, lòng ông lại đau như cắt, cô con gái của ông thì ông chỉ mong nó hạnh phúc. Còn người phụ nữ ấy lại cứ lấy thành tích làm trọng. Thật sự đồ ăn càng lúc càng nuốt không trôi, cứ khô khan mà nghẹn ở cổ họng.
Chỉ có Thẩm Tây Thừa nhận ra, sự vui vẻ ấy chỉ là lớp bọc mà cô tự xây lên. Khi cô kể về cuộc sống của mình, nụ cười chưa chạm tới ánh mắt. Đôi mắt trong veo, hàng mi dài cong cong khi ấy sẽ cúi xuống để tránh sự bi thương trong mắt của mình.
Cái dáng vẻ không muốn người khác thấy đó, chính là sự cô đơn.